Thậm chí so lúc nãy phi hành ngang qua mấy cái thành trấn thực sự còn muốn náo nhiệt hơn mấy phần, đường lát đá xanh, hai bên là đủ loại cửa hàng, có rèn sắt, có bán đan dược, còn có một số lều trà quán rượu, càng nhiều gian phòng đóng kín rất kỹ, bên trong rốt cuộc đang làm gì thì không tài nào biết được.
Nơi xa ẩn ẩn có kiến trúc dát vàng lộng lẫy, so với những kiến trúc thô sơ này, rõ ràng không cùng một phong cách.
Tổ An trong lòng khẽ động, đó chẳng lẽ cũng là tổng đàn Ma giáo?
Nhưng nơi này vì sao gọi là Cừu Trì?
Hắn đánh giá một lượt chung quanh, ở tiểu trấn là đủ loại người ăn mặc kỳ quái, ánh mắt mỗi người đều lộ ra mấy phần hung hãn, hiển nhiên là những nhân vật quanh năm sống bằng máu.
Còn có không ít người không mang theo mũ rộng vành thì cũng che khăn đen, rõ ràng là để phòng bị thân phận bị phát hiện.
Mặt khác, nơi này nếu bảo là tiểu trấn, càng giống là cái thị trấn, khắp nơi đều là sạp hàng vỉa hè, rất nhiều người đi ngang qua đều sẽ ngồi xuống cùng đối phương cò kè mặc cả.
"Chợ đen?" Tổ An trong đầu hiện ra một từ, nhưng trong lòng có mấy phần nghi hoặc, nơi này tựa hồ nhìn không giống tổng đàn Ma giáo đường hoàng gì cả.
Sớm biết thế này, lúc trước nên cùng Vân Gian Nguyệt, Thu Hồng Lệ hỏi thăm một chút tình báo liên quan.
Hắn suy nghĩ một chút, từ trong ngực lấy ra một tấm mặt nạ đeo lên mặt, rất nhanh biến thành gương mặt một người qua đường.
Nghĩ đến họa tác lưu truyền khắp Kinh Thành kia, hắn lo lắng bị người nhận ra.
Mặc dù ở tiểu trấn này có không ít người che mặt, mang mũ rộng vành, nhưng vạn nhất lát nữa phải đến vài chỗ khó tránh khỏi việc phải bỏ mũ xuống, chi bằng cứ thế này cho an toàn.
Nếu là thời của hắn, với tu vi tự nhiên không cần phải giấu đầu lộ đuôi, nhưng bây giờ hắn đến cả chuyện xảy ra với sư đồ Vân Gian Nguyệt cũng không biết, nếu rùm beng đi tới, rất dễ làm phản tác dụng.
Dù sao thì cũng đến cứu người, không phải đến trưng diện.
Sau khi thay đổi trang phục, hắn bước nhanh hướng tiểu trấn kia đi vào.
Khi đi qua cửa trấn, rõ ràng cảm giác được như xuyên qua một tầng màng mỏng, dường như còn có vật gì quét hình thân thể hắn một lượt.
Lúc này, trận bàn trong ngực hắn ẩn ẩn phát động, hoàn mỹ tiêu trừ ba động của việc quét hình kia.
Cửa trấn có vài nhân vật trông giống như là thủ vệ, ngẩng đầu liếc hắn một cái, rồi lại tiếp tục gặm hạt dưa chuyện phiếm.
Tổ An buông lỏng một hơi, xem ra người có thể vào được nơi này cần có một loại vật giống như lệnh bài, thì mới có thể nhận sự tiếp nhận của đại trận này, cho nên mấy tên thủ vệ này cũng không cảnh giác cho lắm.
Hắn do dự một chút, vẫn gạt bỏ ý định bắt bọn họ thẩm vấn, dù sao đây cũng là cửa trấn, có động tĩnh gì thật sự dễ gây sự chú ý, chi bằng vào trong thăm dò tình hình trước rồi tính.
Hắn đi dọc theo con đường lát đá xanh vào bên trong, để ý thấy người ở đây dường như đều giữ khoảng cách nhất định với người khác, sẽ không xảy ra hiện tượng chen vai thích cánh.
Xem ra Ma giáo cũng là Ma giáo, sự phòng bị lẫn nhau vẫn rất nặng.
Vừa đi vừa nhìn, phát hiện có rất nhiều quầy hàng đều bán một số khoáng thạch hiếm có hoặc là dược thảo gì đó, không ít thứ ngày thường trên thị trường rất khó nhìn thấy.
Tổ An quét mắt nhìn một lượt, liền phát hiện ra mấy loại dược tài cũng không tệ lắm, nếu không vì để ý tin tức của Vân Gian Nguyệt, Thu Hồng Lệ, có lẽ hắn đã ở đây kiếm một chút bảo bối rồi.
Tiếp tục đi sâu vào, Tổ An chú ý thấy các quầy hàng ở đây rất nhiều chỗ bán pháp khí, công kích loại, phòng ngự loại, phụ trợ loại, thứ gì cũng có, ánh mắt hắn sắc bén, còn để ý thấy không ít pháp khí còn ẩn ẩn dính vết màu đen.
Đó là máu làm!
Xem ra mấy vật này đều không thể đưa ra ngoài ánh sáng rồi.
Hắn nhìn về phía kiến trúc cao lớn kia, nghĩ, e rằng đó mới là một cái giống tổng đàn Ma giáo đây.
Nhưng trông cũng không thấy có nhiều thủ vệ, Ma giáo lại chủ quan đến vậy sao?
Còn nữa, ở đây ồn ào như một cái chợ bán thức ăn, thực sự so với tổng đàn Ma giáo trong tưởng tượng của ta khác biệt rất lớn.
Hay là tìm người để hỏi một chút đây?
Hắn lia mắt tìm kiếm chung quanh, những người ở đây đều cảnh giác cực kỳ, giữ một khoảng cách an toàn với người khác.
Bất quá, với tu vi bây giờ của hắn thì không phải là vấn đề gì.
Đang định tìm một kẻ xui xẻo đơn độc, bỗng nhiên trong lòng hơi động, hắn phát hiện có hai người nhanh chóng từ phía sau một trái một phải tiến đến gần hắn.
"Thì ra là thế, người ở đây đối với người khác e sợ còn không kịp tránh, hai người này lại chủ động đến gần mình?" Phản ứng đầu tiên của Tổ An là thân phận bị lộ, nhưng rất nhanh liền phản ứng, đây là hai tên đạo chích, chuẩn bị một người giả vờ không cẩn thận đụng hắn, rồi người còn lại sẽ nhân cơ hội mà trộm tài vật trên người hắn.
Tổ An đang định thuận theo kế hoạch, dùng hai tên này ra tay.
Đúng lúc này, bỗng nhiên một giọng nữ vang lên "Hai người các ngươi cẩn thận một chút, sắp đụng vào người ta!"
Tổ An nhíu mày, sao lại gặp nàng ở đây?
Mặc dù không quay người lại, nhưng với thần niệm của hắn, tự nhiên đã thấy rõ hình dáng đối phương từ trước.
Hai tên đạo chích đang vươn tay ra kia bị giật mình, vội vàng thu tay lại, mặt mày xám xịt, đang muốn quay đầu đi tìm tên xui xẻo vừa làm hỏng chuyện tốt của mình tính sổ, kết quả thấy đối phương, hai tên nhịn không được mà huýt sáo.
"A, cô nàng xinh đẹp thật a."
Không những vóc dáng đẹp, điểm hút mắt nhất là cặp chân dài trắng trẻo.
Hai tên nghĩ thầm nếu như có thể được kẹp một phát, thì sung sướng tựa như thần tiên rồi.
Tổ An giả vờ hoảng hốt mà quay người lại, nhìn về phía mọi người.
Hai tên đạo chích là loại người liếc mắt một cái là biết người qua đường, tự nhiên bị hắn bỏ qua.
Nữ tử kia đứng ở giữa bọn họ, quả nhiên là hoàn mỹ minh chứng cho cảm giác "hạc giữa bầy gà".
Trương Tử Đồng!
Lúc trước ở Dịch quận là tú y Ngân Bài kia, nàng không bị giam lỏng sao, làm sao lại xuất hiện ở đây.
Chẳng lẽ thế lực sau lưng nàng cũng là Ma giáo?
Không có khả năng a, nếu như vậy thì Vân Gian Nguyệt và Hồng Lệ không có khả năng một chút cũng không nói với hắn.
"Phanh phanh" hai tiếng, hai tên đạo chích đã bị đá văng sang một bên, hiển nhiên là tâm trạng của Trương Tử Đồng hiện giờ không tốt, chịu không nổi ánh mắt đê tiện của hai tên kia.
Đầu phố vốn ồn ào chung quanh đột nhiên yên tĩnh, nhưng sau một khoảng thời gian ngắn, lập tức khôi phục sự ồn ào như trước, hiển nhiên loại chuyện như vậy ở đây thường xuyên xảy ra, mọi người đã xem thấy quen rồi.
Cũng không phải ít người nhìn Trương Tử Đồng chằm chằm, trong lòng nghĩ, mỹ nữ chân dài này đến cùng là lai lịch gì?
Dài đến đáng sợ!
Nhưng đối phương vừa mới ra tay... Không đúng, ra chân xem ra tu vi không thấp, mọi người nhất thời cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Ngươi... Ngươi biết ngươi đã đắc tội với ai không?" Lúc này, hai tên đạo chích sờ mặt đỏ bừng đứng dậy, vừa sợ vừa giận chỉ vào Trương Tử Đồng.
"Còn chưa bị đánh đủ sao." Trương Tử Đồng lúc này tâm tình thật không tốt, vốn ở trong biệt viện bị giam lỏng, đợi đến ngày nào đó Thập Nhất đại nhân nhớ tới nàng thả nàng ra ngoài, kết quả lại bị tên kia cứu ra, đành phải đến đây một chuyến.
Vừa hay thấy được hai tên kia có hành vi trộm cắp, bệnh nghề nghiệp của nàng lại tái phát.
Thực tế, nàng hiện giờ cũng có chút hối hận, vừa tới, không nên dễ dàng đắc tội với người ta như thế.
Nhưng việc đã đến nước này, tính tình của nàng tự nhiên cũng sẽ không sợ hãi, phải biết lúc trước nàng thế nhưng là khắc tinh của đám du côn nổi danh ở Dịch quận.
Hai tên trộm nghĩ đến tu vi vừa rồi của đối phương, biết mình không phải là đối thủ "Ngươi cứ chờ đấy cho ta!"
Nói xong thì chuồn mất.
Trương Tử Đồng nhíu mày, đang định đuổi theo, chợt thấy Tổ An đang nhìn chằm chằm mình, không khỏi hừ một tiếng "Ngươi cái tên ngốc nghếch, hai người kia vừa rồi muốn trộm đồ của ngươi, ngươi không biết à?"
"Không phải vẫn chưa trộm sao." Tổ An có chút phiền muộn khi đối phương làm hỏng chuyện tốt của mình.
Trương Tử Đồng càng thêm bất mãn, định phát tác, nhưng lại nghĩ đến tình cảnh bây giờ "Tính, một mình ngươi quá nguy hiểm, có hứng thú cùng ta kết bạn đồng hành không?"
Nàng cần tìm một người bản địa dẫn đường, nhưng những người ở chung quanh này, trên người đều có một loại khí chất không dễ chịu gì.
Nàng quen ở chốn công môn liên hệ với đám tội phạm quanh năm, nên đối với những loại khí chất kia mẫn cảm nhất.
Chỉ có tên ngốc trước mắt tựa hồ không giống, cùng hắn một chỗ chắc là sẽ an toàn hơn một chút.
Mọi người xung quanh đều vểnh tai, thầm nghĩ tên nhóc ngốc nghếch này đúng là diễm phúc sâu xa, mỹ nữ chân dài này lại chủ động muốn hợp tác cùng hắn.
Nhưng mỹ nữ chân dài này hơn phân nửa không có hảo tâm gì, không biết muốn dụ hắn chuyện gì?
Hoàn cảnh sinh hoạt quanh năm, khiến bọn họ vô ý thức dùng tâm tư của mình để phỏng đoán động cơ hành động.