Phím Tiên

Chương 494:



Chương 494: Đội Lốt Thay Tên

Tổ An nhất thời mồ hôi nhễ nhại: "Sao có thể chứ, là do hiện tại tìm không thấy tài liệu phù hợp, lại thêm ta mới bắt đầu chế tác còn chưa có kinh nghiệm gì, cho nên mới có nhiều thiếu sót như vậy, về sau sẽ càng ngày càng tốt."

Bích Linh Lung lúc này mới hài lòng gật đầu: "Cũng tốt, tương lai có kiểu mới, trước tiên phải cho ta."

"Được được được," Tổ An lặng lẽ lau mồ hôi, vội vàng nhắc nhở, "Đúng rồi, loại chuyện phiếm này là riêng tư cá nhân, ngàn vạn lần không thể cho người khác trông thấy."

Lúc này hắn đều có chút hối hận, kiếp trước những kẻ đồi bại kia thường xuyên bị phụ nữ phát hiện, đa phần cũng là do bị nhìn lén điện thoại.

Nhất định phải ngay từ đầu cho các nàng đánh tiếng trước, cường điệu tác dụng của sự riêng tư, ngăn chặn các nàng có suy nghĩ tương tự.

"Yên tâm, ta còn phân biệt được nặng nhẹ, sao có thể để cho người khác trông thấy." Bích Linh Lung là một nữ tử cực kì thông minh, nói đến một nửa có chút tỉnh ngộ lại, nghi ngờ nhìn hắn, "Ngươi là sợ ta xem ngọc giản truyền tin của ngươi?"

Tổ An trực tiếp đưa ngọc giản cho nàng: "Ta có gì phải sợ để ngươi xem, chỉ là lo lắng bị người khác biết quan hệ giữa chúng ta, cho nên mới nhắc nhở ngươi."

Bích Linh Lung ngược lại không có nhận lấy, chỉ là vụng trộm dùng ánh mắt liếc qua một vòng, thấy phía trên trống trơn chỉ có tin nhắn với mình, ngược lại có chút xấu hổ: "Ca ca tốt, là ta sai."

"Cái gì mà ca ca tốt, gọi ba ba."

". . ."

Rất nhanh Dung Mạc đến mật báo, Thái Hậu đang tới, hai người tự nhiên không tiện trò chuyện tiếp, Bích Linh Lung sửa sang lại y phục liền quay người rời đi, khôi phục khí chất cao cao tại thượng ngày thường, đi đường cũng giống như một con thiên nga cao ngạo.

Tổ An nghĩ thầm Hữu Dung chớ cái này yểm trợ, quả thực thuận tiện rất nhiều, nha đầu này ngược lại lanh lợi.

Rất nhanh Liễu Ngưng đi tới bên cạnh hắn, Lữ công công đứng ở đằng xa, ngăn cản hết thảy những người nỗ lực tiếp cận nơi này.

"Vừa rồi cùng Linh Lung trò chuyện gì đây, trò chuyện nhập thần như vậy." Liễu Ngưng cười như không cười nhìn hắn.

Tổ An cười nói: "Nàng hình như còn không quen gọi ta là Trọng Phụ, có chút phát cáu."

"Cũng có thể hiểu được," Trên mặt Liễu Ngưng lộ ra vẻ tinh nghịch thiếu nữ, "Thế nào, chủ mẫu ngày xưa thành con gái mình, cảm giác nhất định rất thoải mái a?"

Tổ An: ". . ."

"Ngươi là cố ý?"

"Đương nhiên," Liễu Ngưng hếch cằm lên, "Thì không ưa cái dáng vẻ kiêu ngạo như gà trống của nàng ngày thường, nàng có tư cách gì để ngươi cả ngày phải hành lễ với nàng, để ngươi hành lễ còn tạm được."

Đương nhiên còn có một tâm tư khác, như vậy nàng liền có thể quang minh chính đại cùng Tổ An trở thành người cùng thế hệ, một cái hoàng đế Thái Hậu, một cái Trọng Phụ, chẳng phải là một đôi sao.

Tổ An thần sắc cổ quái, chiến tranh giữa nữ nhân tuy nhìn không thấy khói lửa, nhưng vẫn kịch liệt vô cùng.

Hắn thuận thế lấy ra một cái Ngọc Giản Truyền Tin đưa cho nàng: "Nương nương, cái này tặng cho người. . ."

Đối phương lúc trước cùng Bích Linh Lung đều đã giúp đỡ hắn, tự nhiên không thể thiếu phần của nàng.

Nghe hắn giới thiệu công dụng, Liễu Ngưng vừa mừng vừa sợ: "Lại có công cụ truyền tin đơn giản như thế, hóa ra trước kia ngươi tốn nhiều tiền như vậy, chính là vì nghiên cứu cái này."

Nói chuyện thon thon tay ngọc đã ở phía trên điểm, thí nghiệm các loại công năng.

"Vật này ưu điểm là tiêu hao ít năng lượng, nhưng khoảng cách lớn sẽ dẫn đến không thể kịp thời nhận được tin tức, thậm chí tin tức trực tiếp mất đi, cho nên một số việc quân quốc đại sự vẫn không thể dùng vật này." Tổ An giải thích nói.

"Đã rất lợi hại, chí ít về sau ta một mình gối chiếc khó ngủ, còn có thể cùng ngươi tâm sự." Liễu Ngưng nâng niu không buông tay, tuy lấy thân phận nàng, vận dụng Ảnh Âm Kính cũng được, nhưng tốn nhiều nguyên thạch, khiến nàng đều líu lưỡi, đâu tốt ý tứ dùng đến chuyện phiếm giữa người yêu.

Thấy được vẻ mừng rỡ của nàng, Tổ An không khỏi có chút vui mừng, có thể làm cho các nàng cao hứng như vậy, mình coi như có thêm chút phiền phức thì đã sao.

Bỗng nhiên Liễu Ngưng nhớ tới cái gì: "Vừa rồi ngươi hình như cho Linh Lung một thứ giống vậy, có phải chính là cái này?"

Tổ An đau cả đầu, bất quá biết sớm muộn cũng không gạt được, đành phải gật đầu: "Ta dù sao cũng xuất thân từ Đông cung, gần đây lại cùng ngươi đi được quá gần, lại thêm chuyện Trọng Phụ hôm nay, nên hòa hoãn quan hệ với nàng một chút."

"Có gì cần hòa hoãn, nàng muốn được như ta thì cứ việc, cùng ngươi ngủ là được, có thể nàng làm được không?" Liễu Ngưng xem thường, hiển nhiên lúc này trong lòng có chút khó chịu.

Tổ An ngượng ngùng cười cười, không biết trả lời thế nào, nếu để nàng biết Linh Lung đã sớm cùng với chính mình, trên thân mỗi một chỗ đều bị khai phá, không biết nàng sẽ có biểu lộ gì.

"Có muốn ta đi giúp ngươi thăm dò ý tứ, ta thấy cô nương kia hình như rất có hảo cảm với ngươi. Ta cũng không tin nàng thật cam tâm ở bên cạnh tên tiểu tử ngốc kia cả đời." Liễu Ngưng e sợ cho thiên hạ không loạn mà hỏi.

Tổ An suýt chút nữa bị sặc: "Đừng!"

Thật muốn để hai nữ nhân kia đối chọi gay gắt trong vấn đề này, chính mình chết cũng không biết chết như thế nào.

"Hừ!" Liễu Ngưng cũng chỉ là thuận miệng nói, nàng quen thuộc nhất tính tình kiêu ngạo rụt rè của Bích Linh Lung, làm sao sẽ làm ra chuyện như vậy.

Bỗng nhiên nàng sóng mắt lưu chuyển, thanh âm cũng có chút kiều mị: "Nhiếp Chính Vương, có muốn tối nay đến trong cung không, người ta có chút trò mới đây."

Tổ An sững sờ: "Còn có thể có trò mới gì?"

Liễu Ngưng tính tình tương đối hoạt bát cởi mở, cho nên chơi cũng thoải mái, không giống Linh Lung loại kia có lúc quá rụt rè, cho nên hai người các loại kiểu đều thử mấy lần.

"Trước kia ngươi chơi là Hoàng hậu nha, còn chưa có thử qua Thái Hậu đây." Liễu Ngưng cười khanh khách.

Tổ An: ". . ."

Chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt khí dâng lên trong bụng, nữ nhân này thật sự là mị đến tận xương tủy.

Cách đó không xa Lữ công công vụng trộm liếc mắt nhìn về phía này, nhìn đến Liễu Ngưng mặt mũi tràn đầy kiều diễm, mặt mày sinh tình, nghĩ thầm Bạch Nguyệt Quang cao cao tại thượng ngày xưa, quả nhiên đã từ đầu tới đuôi đều bị nam nhân kia chinh phục.

Trong lòng vừa chua xót lại vừa vui mừng, dù sao trước kia gặp qua nàng dáng vẻ như cây khô, một bộ sinh không thể yêu, nhìn mà đau lòng nhức óc, hết lần này tới lần khác chính mình không thể giúp được gì.

Bây giờ loại dáng vẻ được ái tình tưới nhuần này, mới có thể bày ra vẻ đẹp vốn có của nàng.

. . .

Theo đăng cơ đại điển trên đường trở về, Tổ An tìm tới đội xe của Tần gia, cùng Tần gia hai vị Công gia tùy ý hàn huyên vài câu, liền trực tiếp đi tìm xe ngựa phía sau tìm Tiểu Chiêu và Ấu Chiêu.

Trong xe ngựa truyền đến các loại tiếng cười nói vui vẻ, Sở gia mẫu nữ ba người cùng ở một phòng đang trò chuyện rất vui vẻ, hình như đề tài đều liên quan đến Tổ An.

Tổ An trực tiếp chui vào, các nàng một tràng thốt lên, bất quá thấy rõ là hắn liền bình tĩnh lại.

Hóa ra Mộ Dung Thanh Hà cũng ở đây, trong xe ngựa vốn đã thơm, lại thêm mấy nữ tử trên thân đều có mùi thơm cơ thể đặc sắc, nhất thời giống như lạc vào vương quốc hoa.

Tần Vãn Như nguyên bản rất tùy ý nằm trong xe ngựa cười đến run rẩy, bất quá nhìn đến hắn vội vàng ngồi thẳng người, phải giữ gìn hình tượng mẹ vợ.

"Tỷ phu ngươi thật lợi hại, vậy mà thành Trọng Phụ của hoàng đế, ngay cả tân Hoàng hậu đều phải hành lễ với ngươi." Sở Hoàn Chiêu lớn nhất, ngây thơ, trước tiên mở miệng.

"Chỉ là vì sau này gặp mặt Hoàng Đế dễ ở chung hơn một chút thôi." Tổ An cười cười, rất nhanh lấy ra một cái ngọc giản đưa cho nàng, nói rõ ý đồ đến.

Biết vật này có thể tùy thời cùng Tổ An thông tin, Sở Hoàn Chiêu nhất thời yêu thích không buông tay, trực tiếp xoay người sang chỗ khác, sợ Sở Ấu Chiêu giành lấy.

Sở Ấu Chiêu thử mấy lần, đều không cầm tới, không khỏi vừa tức vừa gấp, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.

Nhìn hai tỷ muội tranh giành, Tổ An không khỏi mỉm cười, lại lấy ra một khối đưa cho Sở Ấu Chiêu: "Đừng nóng vội, ai cũng có."

Sở Ấu Chiêu lúc này mới mặt mày hớn hở, bưng lấy khối ngọc giản của mình không ngừng vuốt ve, dường như bảo bối lớn.

Tổ An đang muốn cáo từ, nhìn thấy Mộ Dung Thanh Hà bên cạnh có chút hiu quạnh, bỗng nhiên trở nên đau đầu, không ngờ tới nàng cũng ở đây, lúc này nếu như bỏ qua mình nàng, tiểu cô nương không biết sẽ khó chịu thế nào.

Sau đó cũng lấy ra một khối đưa cho nàng: "Thanh Hà muội muội, ngươi cũng cầm một khối đi."

Mộ Dung Thanh Hà vừa mừng vừa sợ: "A, ta. . . Ta cũng có?"

Vốn muốn cự tuyệt, nhưng vật này nàng quả thật rất muốn, trong lúc nhất thời da thịt màu mật ong biến thành màu đào chín mọng.

Tổ An cười cười: "Có thể cùng Ấu Chiêu thêm bạn tốt, tùy thời liên hệ cũng tiện."

Hiện tại trong giới quý tộc Kinh Thành cơ hồ đều coi nàng là con dâu Sở gia, nói đến đều là người một nhà, may mắn hắn làm nhiều mấy khối dự bị.

"Còn có thể cùng người khác thêm bạn tốt?" Sở Hoàn Chiêu hai mắt tỏa sáng, dường như phát hiện ra một đại lục mới.

Tổ An nhất thời trong lòng hơi hồi hộp một chút, xong đời, nếu để cho các nàng thêm bạn tốt với nhau rồi trò chuyện, khó tránh khỏi rất nhiều chuyện sẽ bị lộ.

Bởi vậy quyết không thể để cho nàng biết còn có những ai có ngọc giản này.

Hắn vội vàng nói: "Chỉ là mấy người các ngươi kín đáo thêm bạn tốt với nhau thôi, vật này cực kỳ trân quý, tuyệt đối không nên để người khác biết, để tránh có người sinh lòng xấu xa."

Đồng thời phổ cập cho các nàng khái niệm riêng tư, không thể tùy ý nhìn ngọc giản của người khác vân vân. . .

"Chúng ta biết." Mấy thiếu nữ bị dọa đến sửng sốt, gà con mổ thóc gật đầu.

"Tổ đại ca, ta còn có thể thêm ngươi làm bạn tốt không?" Mộ Dung Thanh Hà bỗng nhiên đỏ mặt hỏi.

Tổ An khẽ giật mình, đối phương vội vàng bổ sung: "Có rất nhiều vấn đề tu hành muốn thỉnh giáo Tổ đại ca một chút."

"Được." Tổ An cầm ngọc giản của mình ra đụng vào ngọc giản của nàng, dạy các nàng cách thêm bạn tốt.

Mấy tiểu cô nương nhất thời chơi đến quên trời đất, Tổ An liền cáo từ rời đi.

"Khụ khụ!" Tần Vãn Như bỗng nhiên thẳng lưng, phảng phất nhắc nhở hắn quên cái gì.

"Nhạc mẫu đại nhân bị cảm lạnh sao?" Tổ An kỳ quái liếc nhìn nàng một cái, từ lúc mới bắt đầu nàng hình như đã ho khan nhiều lần, có thể nhìn sắc mặt nàng hồng nhuận phơn phớt, không giống dáng vẻ bị bệnh.

"Không có gì, ngươi đi trước đi." Tần Vãn Như nhất thời như cà tím bị sương đánh, lưng đều không thẳng được.

Đến từ Tần Vãn Như phẫn nộ +55+55+55. . .

Cảm nhận được phẫn nộ của nàng, Tổ An cảm thấy rất là kỳ lạ, có điều hắn lúc này có quá nhiều chuyện quan trọng phải xử lý, cũng không có công phu truy đến cùng, rất nhanh rời đi.

Không lâu sau, Mộ Dung gia có việc đem Mộ Dung Thanh Hà gọi trở về.

Trong xe ngựa Tần Vãn Như rốt cục bộc phát: "Cái tên không có lương tâm này, cũng không biết đưa ta một khối!"

Sở Ấu Chiêu xem thường: "Nương, người là mẹ vợ của hắn, hắn đưa người thứ này không thích hợp."

Sở Hoàn Chiêu vô tư cười rộ lên: "Đúng vậy, người cùng hắn có chuyện riêng tư gì muốn trò chuyện, chẳng lẽ người muốn cho phụ thân đội nón xanh?"

Nàng và Tổ An chơi tương đối thân, đối với tính tình của hắn đặc biệt quen thuộc, năm đó nhìn thấy hắn tại hôn lễ của Tang Thiên tặng hắn nón xanh, thì đại khái đoán được hàm nghĩa, lưu truyền trong vòng nhỏ của các nàng, đương nhiên dân chúng bình thường còn không biết ý tứ này.

Tần Vãn Như nhất thời đỏ bừng mặt: "Nha đầu ngươi muốn chết à, xem ta có xé nát miệng ngươi không!"

Trong xe ngựa đùa giỡn một hồi, thật vất vả mới bình ổn lại.

Tần Vãn Như sửa sang lại mái tóc lộn xộn: "Ta cùng hắn trò chuyện chút việc thường ngày không được sao, tiểu cô nương Mộ Dung gia hắn đều đưa, chẳng lẽ giữa bọn họ cũng là nói chuyện yêu đương?"

Sở Ấu Chiêu lầu bầu nói: "Bọn họ muốn thật sự nói chuyện yêu đương ta ngược lại buông lỏng một hơi."

Tần Vãn Như nhíu mày: "Ngươi ngốc à, Thanh Hà chính là con dâu tương lai của ngươi."

Sở Ấu Chiêu thở dài một hơi: "Nương, người không phải không biết tình huống của ta."

Tần Vãn Như: ". . ."

Ta là đời trước thiếu nợ họ Tổ kia sao, không chỉ có con gái bị hắn diệt sạch, ngay cả con dâu cũng muốn bồi ra ngoài?

Cảm nhận được trong xe ngựa tràn ngập một loại khí tức bi thương, Sở Hoàn Chiêu vội vàng nói: "Nương người đừng giận, nếu không sau này ngọc giản này của ta cho người mượn chơi một chút."

"Hừ, đồ vô dụng, ta mới không thèm." Tần Vãn Như quay mặt đi.

"Không muốn thì thôi." Sở Hoàn Chiêu vừa mới nói xong cũng hối hận.

"Không, ngươi không muốn ta càng muốn." Tần Vãn Như nhất thời gấp, vội vươn tay ra giật lấy.

Sở Hoàn Chiêu vội vàng ba điều quy ước: "Ngươi muốn dùng cũng được, nhưng không được nhìn lén ghi chép chuyện phiếm của ta và tỷ phu."

Trước đó Tổ An giới thiệu qua công năng ẩn này, lúc đó còn kỳ quái vì sao hắn lại phát minh ra một công năng như vậy, hiện tại vừa mới cảm thán tỷ phu quả nhiên nhìn xa trông rộng.

"Có thể."

"Còn có, sau này ngươi mỗi lần nói chuyện phiếm nhất định phải cho thấy thân phận, không thể giả mạo ta."

"Đó là đương nhiên, ta làm gì phải giả mạo ngươi?"

Tần Vãn Như miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại động, như thế hay đấy.

Tiểu tử kia nếu biết rõ là ta, cùng ta có gì để trò chuyện, giả bộ như Tiểu Chiêu cùng hắn trò chuyện mới có ý tứ, đến lúc đó xem tiểu tử này ngày thường dùng hoa ngôn xảo ngữ gì lừa gạt con gái ta, hừ!


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com