Phím Tiên

Chương 391:



Chương 391: Lựa chọn

Lữ công công hai mắt tỏa sáng: "Tổ đại nhân, mau vào đi thôi, Nương nương đang sốt ruột chờ."

Nhìn bộ dạng gấp gáp của hắn, Tổ An cũng không biết nói gì, tên này đúng là nghịch thiên, lần nào cũng gấp hơn cả hắn, không hiểu nổi tâm lý gì nữa.

Hắn gật đầu, đẩy cửa bước vào.

Trong phòng, hương thơm thoang thoảng, thấm vào tận tâm can, đảo mắt nhìn quanh, không có bất kỳ cung nữ hay thái giám nào.

Qua tấm rèm che, thấy một bóng hình uyển chuyển nằm nghiêng trên giường, khác với vẻ lộng lẫy trong bộ cung trang của Bích Linh Lung, giờ đây nàng khoác lên mình chiếc váy lụa mỏng, ôm sát lấy da thịt, đường cong vòng mông lộ ra đặc biệt hút mắt.

Cả người nàng như một trái đào mật chín mọng, dường như chỉ cần khẽ dùng sức, nước sẽ chảy ra.

"Gặp qua Nương nương." Tổ An thi lễ.

"Ai u, chúng ta gặp riêng tư thế này còn cần gì mấy thứ lễ nghi rườm rà, mau lại đây." Liễu Ngưng vẫy tay gọi hắn từ trên giường, trong mắt ánh lên một loại ánh sáng khó hiểu.

Nghe giọng nói nũng nịu của nàng, Tổ An không khỏi đau đầu, hôm nay hắn vào cung là để làm việc chính.

Xuyên qua rèm che, đi tới trước giường, Tổ An càng cảm nhận rõ ràng hơn vẻ quyến rũ của người phụ nữ trưởng thành trên người nàng, quả nhiên là nhăn mày cười một tiếng, khẽ run ngón tay cũng toát ra phong tình khó tả, đó là thứ mà thiếu nữ ngây thơ vĩnh viễn khó có thể đạt tới.

Lúc này Liễu Ngưng cũng đang quan sát hắn, không ngừng gật đầu: "Một thời gian không gặp, khí chất càng thêm trầm ổn, người cũng tuấn tú hơn."

Dường như có thể thấy được ngọn lửa trong mắt nàng, Tổ An vội nói: "Ta vừa mới từ chỗ Thái tử phi tới."

Đã Lữ công công đến đó tìm hắn, Hoàng hậu tất nhiên cũng biết rõ.

Quả nhiên, Liễu Ngưng bị thu hút sự chú ý: "Hừ, ta đã biết, ngươi vừa về là sẽ đi gặp nàng, ai, cũng đúng, người ta tuổi xuân phơi phới, nào giống ta đây, hoa tàn ít bướm."

Tổ An không khỏi cười nói: "Nếu Nương nương mà là người già nhan sắc úa tàn, thì không biết bao nhiêu nữ nhân trong thiên hạ nguyện ý biến thành loại hoa tàn ít bướm này."

"Có thể ngươi hết lần này đến lần khác vẫn chạy tới gặp nàng trước, cô gái nhỏ kia có điểm gì tốt, khiến ngươi mê mẩn đến thần hồn điên đảo?" Liễu Ngưng tự nhiên không bị lời này của hắn lừa gạt.

Tổ An lo nàng lại nghĩ ngợi lung tung, vội vàng giải thích: "Ta dù sao cũng là Trung Thứ Tử của Thái tử, đến Đông cung trước cũng là lẽ thường tình."

"Hừ, Trung Thứ Tử của Thái tử thì có gì hay, sau này ta sẽ điều ngươi đến Khôn Ninh Cung, làm Đại Trường Thu của ta." Liễu Ngưng vẫy tay, ra hiệu cho hắn ngồi xuống.

Tổ An: ". . ."

"Ta cũng không dám tranh bát cơm của Lữ công công."

"Cũng đúng, nếu ngươi biến thành như Lữ công công, ta cũng không thích ngươi nữa." Liễu Ngưng đứng dậy tựa vào vai hắn, nửa người dựa vào lưng hắn, không hề để ý mình bị đè ép đến biến dạng.

Cảm nhận được áp lực nghẹt thở sau lưng, Tổ An cảm thán: "Không ngờ Nương nương giờ đã là tu vi Đại Tông Sư."

"Nói đến đây là công lao của Tổ đại nhân siêng năng cần cù." Liễu Ngưng cười quyến rũ, ngón tay khẽ lướt qua người hắn, "Ngược lại là ngươi, ta làm sao bây giờ hoàn toàn không nhìn ra được nông sâu của ngươi."

"Không sâu bằng Nương nương nha."

"Đáng ghét ~ "

Tổ An thở dài một hơi: "Nương nương đã khôi phục tu vi nhanh như vậy, lúc trước còn gạt ta nói cần bao nhiêu lần."

"Ai bảo ngươi cứ trốn tránh ta, cho nên cố ý nói nhiều một chút, mới có thể khiến ngươi bất tri bất giác hoàn thành nhiệm vụ nha," Liễu Ngưng không nhịn được ghé vào tai hắn khẽ thổi một hơi, "Những số lần đã nói trước đó vẫn có hiệu lực, Tổ đại nhân tùy thời có thể đến thực hiện nha."

"Nương nương dường như cởi mở hơn trước rất nhiều." Tổ An hơi kinh ngạc.

"Đó là đương nhiên, tảng đá lớn đè nặng trong lòng đã được dọn đi nha," nói đến đây, Liễu Ngưng nghiêm mặt, thay đổi tư thái quyến rũ trước đó, "Hắn thật sự đã chết rồi sao?"

Tổ An gật đầu: "Tận mắt chứng kiến, chắc chắn 100%."

Vẻ mặt Liễu Ngưng bỗng nhiên có chút kỳ quái, phảng phất là vui mừng, lại phảng phất có chút bi thương, lại tựa hồ đang nhớ lại những ngày tháng xưa kia, hỗn hợp đủ loại tâm tình, cuối cùng thở dài một hơi: "Chết cũng tốt, không còn lo lắng."

"Nương nương dường như có chút thương tâm?" Tổ An thầm nghĩ nếu nàng biết mình giết Triệu Hạo, không đến mức tìm hắn báo thù chứ.

"Tiểu nam nhân ghen à?" Liễu Ngưng cười cười, cuối cùng lắc đầu nói, "Chưa nói tới thương tâm, nhưng ít nhiều có chút thương cảm, dù sao đã từng chúng ta cũng là vợ chồng."

"Thật kỳ lạ, khi hắn còn sống ta ngày ngày mong hắn chết sớm một chút, thật sự chết rồi, ngược lại có chút trống rỗng."

Tổ An đáp: "Xem ra Nương nương là người trọng tình cảm."

"Còn có tình cảm gì nữa, chỉ là trải qua thời đại của hắn, hắn để lại ấn tượng quá sâu đậm cho tất cả mọi người mà thôi," Liễu Ngưng bỗng nhiên tự giễu cười một tiếng, "Ta thật sự là một nữ nhân xấu xa, trượng phu chết, trong lòng ta lại vui mừng chiếm đa số."

Tổ An thầm nghĩ ta cũng vui mừng.

"Là Tề Vương liên thủ với Tế Tửu giết sao?" Liễu Ngưng đột nhiên hỏi.

"Nương nương sao lại hỏi vậy?" Tổ An hơi kinh ngạc.

"Hoàng đế đã vô địch thiên hạ, trên đời ai có thể một đối một giết hắn, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có Tề Vương và Tế Tửu có thực lực này, Tề Vương tất nhiên khỏi phải nói, đã sớm cùng Hoàng Đế như nước với lửa, Tế Tửu thì là Vương gia tiền triều, tuy những năm gần đây luôn tỏ ra ung dung, nhưng ta có thể cảm nhận được trong lòng hắn đè nén một ngọn lửa, một khi bùng nổ, khẳng định long trời lở đất." Liễu Ngưng bỗng nhiên có chút thổn thức, "Chỉ có điều hoàng đế không phải dễ đối phó như vậy, coi như hai người liên thủ, nhiều lắm là đồng quy vu tận mà thôi."

Nhìn bộ dạng đối phương như muốn nói ta có phải rất thông minh không, mau khen ta đi, Tổ An mặt không biểu cảm đáp: "Sự thật hoàn toàn không giống như Nương nương suy đoán."

Liễu Ngưng cứng đờ, mặt không khỏi có chút xấu hổ: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Tổ An lúc này mới đem chuyện xảy ra trên Kim Đỉnh đại khái kể lại cho nàng nghe.

Nghe Triệu Hạo mấy chục năm trước đã dùng bí pháp Giá Y ám toán Tề Vương, Liễu Ngưng nhất thời cảm thấy toàn thân có chút lạnh: "Hoàng đế thật sự là quá lợi hại, lợi hại đến khiến người ta rùng mình."

Tổ An thầm nghĩ điểm này ngươi ngược lại có cùng quan điểm với Bích Linh Lung.

"Mau nói cho ta biết, sau đó hắn làm sao chết?" Liễu Ngưng vô thức siết chặt y phục, không còn phóng túng như trước, sợ Triệu Hạo còn chưa chết.

Tổ An lại đem chuyện trong bí cảnh đại khái nói cho nàng nghe một lần, bất quá lần này hắn không nói là mình giết Triệu Hạo, mà nói Tế Tửu lấy mạng ra đánh đổi, đánh hắn vào trong mộ lớn, đại mộ cũng biến mất không thấy.

Bích Linh Lung lúc trước cùng hắn ở bí cảnh Tây Khuyển Khâu đánh giết phân hồn của Triệu Hạo, cho nên biết cũng không sao, nhưng người khác vẫn nên giữ bí mật thì hơn, dù sao chuyện này quá lớn.

"Nói như vậy hắn còn có thể sống sót?" Giọng Liễu Ngưng có chút run rẩy, không còn cảm giác nhẹ nhàng thoải mái vừa rồi.

"Yên tâm đi, trong mộ lớn có rất nhiều quái vật cực kỳ cường đại, Triệu Hạo ở trong đó còn không có chỗ xếp hạng, ngay cả những tồn tại đó đều bị nhốt chặt, hắn không có khả năng ra được, mà lại hắn lúc đó bị Tế Tửu trọng thương, hơn phân nửa đã bị những tồn tại cường đại hơn thôn phệ." Thấy nàng bị dọa sợ, Tổ An áy náy, an ủi.

"Hy vọng như thế." Liễu Ngưng vừa mới hoảng sợ toát mồ hôi lạnh, nếu Triệu Hạo không chết, toàn bộ cục thế Kinh Thành lại phải tẩy bài lại một lần.

Trải qua cảm xúc lên xuống như tàu lượn, không khí êm đềm trong phòng cũng tiêu tan không ít.

"Nghe nói hai vị Quốc Công của Tần gia bị giam lại, Nương nương định xử lý Tần gia như thế nào?" Tổ An nói ra mục đích đến đây.

"Tần gia? Ngươi chỉ sợ là vì Sở tiểu thư mà hỏi đi." Liễu Ngưng cười lạnh.

"Dù sao ta và hai nhà Tần Sở có nguồn gốc rất sâu, rất khó bỏ mặc." Tổ An không phủ nhận.

"Tần gia tự có lý do đáng chết, chỉ có điều hiện nay muốn đối phó bọn họ không phải là ta, mà là Mạnh gia và gia tộc của hắn." Liễu Ngưng đáp.

"Mạnh gia? Vì sao?"

"Tần Tranh xưa nay cương trực, trước đây mọi người lại thuộc các phe phái khác nhau, không ít xung đột với Mạnh gia; Tần Sắt lại là kẻ phóng đãng, năm đó tranh giành tình nhân với Mạnh Di, thậm chí gia tộc của hắn cũng là chuyện thường, các loại tranh đấu mấy chục năm, sớm đã không phân rõ ai đúng ai sai, tất cả mọi người đã kết xuống nợ máu." Liễu Ngưng giải thích.

Trong lòng Tổ An nặng trĩu, loại này là phiền toái nhất, tựa như trong 《 Tiếu Ngạo Giang Hồ 》, mối thù giữa Ngũ Nhạc Kiếm Phái và Ma giáo, cơ hồ không phải sức người có thể giải quyết.

Chỉ có điều đó là cách chơi giảng đạo lý, hắn hoàn toàn có thể lật bàn không nói đạo lý.

"Chỉ cần Nương nương đồng ý mặc kệ, chuyện này cứ giao cho ta xử lý đi."

"Ta cũng không thể tùy theo ngươi làm tổn thương minh hữu của ta," Liễu Ngưng lắc đầu, "Bất quá nếu ngươi đáp ứng bản cung một việc, bản cung ngược lại có thể giúp ngươi."

"Chuyện gì?" Tổ An có chút lo lắng.

"Đương nhiên là thoát ly khỏi Thái tử phi, triệt để đầu nhập dưới trướng bản cung," Liễu Ngưng vuốt ve mặt hắn bằng ngón út đeo trang sức hoàng kim.

Tổ An trầm giọng nói: "Thái tử phi đối với ta cũng coi như ân trọng như núi, thay đổi địa vị loại sự tình này không khỏi khiến người ta khinh thường."

"Tiểu ny tử kia say mê quyền mưu, đối với ngươi cũng bất quá là lợi dụng quân thần, sao có thể so với bản cung đối với ngươi không giữ lại chút nào." Liễu Ngưng nhướng mày, bỗng nhiên lộ vẻ kinh sợ, dường như nghĩ đến điều gì, "Ngươi không biết thèm thân thể cô nàng kia chứ?".


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com