"Giết?" Tổ An biến sắc, có chút khó tin, "Thành Quốc Công, Uy Quốc Công xưa nay đức cao vọng trọng, lại trung quân ái quốc, vì sao muốn giết bọn hắn?"
Bích Tề do dự một chút, sau đó mới giải thích, "A Tổ, bởi vì có Linh Lung ở giữa, ngươi cũng không phải người ngoài, hôm nay ta sẽ dạy ngươi một vài điều."
"Lý do bọn họ đáng chết chính là vì đức cao vọng trọng. Trước kia còn có hoàng thượng áp chế, hiện tại Thái tử kế vị, bất luận uy vọng hay thực lực, đều có chút khó khiến kẻ dưới phục tùng, đến lúc đó ai có thể đè ép được bọn họ?"
Tổ An giải thích, "Hai người trước đó tuy có quan hệ với Tề Vương, nhưng không phải loại vì Tề Vương mà phản kháng triều đình, vẫn đặt triều đình và quốc gia lên hàng đầu. Thái tử kế vị, hai vị Quốc Công vẫn sẽ trung thành với hắn."
Bích Tề lắc đầu liên tục, "Đây chính là lý do Tần gia ấu trĩ. Bọn họ hoặc là dứt khoát đầu nhập Tề Vương, xuất binh giúp hắn lên ngôi; hoặc triệt để cắt đứt quan hệ với Tề Vương, đi đầu quy thuận hoàng thượng."
"Kết quả, cả hai bọn họ đều không làm, vừa ủng hộ Tề Vương lại vừa giữ hình tượng trung quân ái quốc, đúng là vừa làm kỹ nữ vừa muốn lập đền thờ."
Tổ An nghe xong âm thầm gật đầu, quả thật như lời hắn nói, Tần Tranh quá mức ngay thẳng, đã ủng hộ Tề Vương, lại không muốn mang binh phò tá, kết quả giờ hai bên đều không được tốt đẹp.
"Còn nữa, ngươi nói Tần gia sẽ tiếp tục trung quân ái quốc," Bích Tề cười lạnh, "Chuyện như vậy ai dám đảm bảo, ai dám tin?"
"Phẩm hạnh của Thành Quốc Công và những người trẻ tuổi vẫn rõ ràng đó thôi." Tổ An tuy hiểu rõ đạo lý này, nhưng vẫn không nhịn được biện hộ cho Tần Tranh.
Bích Tề lắc đầu, "Trong triều đình, không ai tin vào nhân phẩm hay những lời cam đoan suông. Tần gia là người của Tề Vương, nhất định bị thanh trừng, hơn nữa uy vọng quá cao, uy hiếp tân quân, nhân cơ hội này tước đoạt binh quyền của bọn họ, đây cũng là ý tứ của các phe trong triều đình."
Tổ An trầm mặc, nghĩ cách cứu Tần gia, cũng không biết Sở Ấu Chiêu nương nhờ Tần gia hiện giờ thế nào.
Bích Tề nói với giọng mỉa mai, "Nếu Tần gia thực sự có gan khởi binh phản kháng, như thế tử Tề Vương, có lẽ mọi người còn ném chuột sợ vỡ bình, giờ chỉ là đợi làm thịt cừu non mà thôi."
Tổ An không khỏi cảm thán Tần Tranh làm người chính trực, một lòng báo quốc, trong mắt các lão hồ ly chính trường lại như kẻ ngu ngốc, thật là châm biếm.
"Thế tử Tề Vương thì sao?"
Bích Tề đáp, "Hẳn là Tề Vương đã an bài trước khi khởi sự, để thân tín đưa hắn về đất phong Tề quốc. Biết được bên này thất bại, hắn liền trực tiếp giữ binh tự trọng, nhất thời triều đình không tiện truy bắt, sợ gây đại loạn."
Hiện giờ hoàng đế sinh tử không rõ, tân quân chưa lập, không ai dám xuất binh thảo phạt hắn.
May là Tần gia coi như phối hợp, không cùng thế tử Tề Vương hành động.
"Đúng rồi, ngoài Tần gia, Mộ Dung gia cũng xong." Bích Tề nói những điều này dường như có chút hả hê.
Tổ An giật mình, vội hỏi thăm, trong đầu hiện ra khuôn mặt đen của Mộ Dung Đồng, lại hiện ra bóng hình xinh đẹp của Mộ Dung Thanh Hà.
"Còn có thể là chuyện gì, một là Mộ Dung gia năm xưa thân cận Tề Vương, hai là, hắn là Quang Lộc Huân, lần này vốn gánh vác bảo vệ hoàng thượng, hoàng thượng xảy ra chuyện lớn, hắn tự nhiên bị vấn trách." Bích Tề cười, lúc trước Mộ Dung Đồng tính khí như đá trong hầm cầu, vừa thối vừa cứng, nhiều lần khiến hắn tức giận, giờ thì gặp báo ứng.
"Mộ Dung Đồng bị đánh vào thiên lao, nói ít cũng là trảm giam đợi."
Tổ An nghe hắn nói hời hợt, nhưng điều này đồng nghĩa với việc mấy gia tộc đỉnh phong bị hủy diệt, không khỏi kinh hãi, so với những lão hồ ly chính trường vô nhân tính, mình vẫn còn quá trọng tình cảm.
"Lâm Hải Công thì sao?" Tổ An vội hỏi.
Gia gia của Bùi Miên Mạn, Lâm Hải Công Bùi Chính, giữ chức Thị Trung, trước kia cũng là nhân vật quan trọng trong phe Tề Vương, lần này e rằng khó thoát.
"Bùi Chính tự nhiên cũng sẽ bị hạ bệ, chỉ là xử trí thế nào thì chưa có kết luận." Bích Tề cười lạnh, bọn họ đã là đối thủ lâu năm, đấu đá nhiều năm, sớm đã có lửa giận.
Tổ An ". . ."
Có một khoảnh khắc hắn cảm thấy hoang đường, vì sao những người bị hạ bệ đều là gia tộc của hồng nhan tri kỷ của mình?
Rốt cuộc lúc trước làm sao lại kết thù với Tề Vương?
"Ngọc gia và Khương gia thì sao?" Tổ An lại hỏi.
"Ngọc gia vì trước đó đã bị hoàng thượng xử lý, tuy Ngọc Huyền Trùng xuống đài, nhưng Ngọc gia nhờ vậy mà thoát nạn," Bích Tề đáp. "Còn Khương gia, họ có quan hệ thông gia với Bùi gia, hơn nửa sẽ bị liên lụy."
"Bất quá Khương Bá Dương lão hồ ly kia, những năm gần đây đều có quan hệ thông gia với các đại gia tộc, sau cùng chắc chắn có người bảo vệ, vấn đề không lớn."
Tổ An thở phào, cuối cùng cũng nghe được tin tốt.
Lúc này Bích Tề vỗ vai Tổ An, "A Tổ, ta nói nhiều như vậy, cũng là muốn cùng ngươi hợp tác. Bây giờ Liễu gia, Mạnh gia liên hợp, đang cướp lấy quyền lực triều đình, đưa người mình vào thay thế phe Tề Vương, ta tuy phái Tử Ngang về Kinh Thành giúp muội muội hắn, nhưng một cây làm chẳng lên non, e rằng sau này Kinh Thành vẫn là Liễu gia định đoạt."
Trong đầu Tổ An hiện lên hình ảnh phong tình của Hoàng hậu, đau đầu, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, để ngươi hoa tâm, giờ thì biết khổ.
Ngoài miệng hắn đáp, "Bích đại nhân yên tâm, Thái tử phi đối với ta rất tốt, giao cho ta những vật trân quý nhất trong Đông Cung, ta tự nhiên khắc cốt ghi tâm."
Bích Tề thấy lời này nghe là lạ, nhưng chỉ coi hắn nói Bích Linh Lung coi trọng hắn, đề bạt hắn làm đệ nhất hồng nhân trong Đông cung, sau đó cười ha hả, "A Tổ ngươi có lòng là tốt, đến lúc đó có ngươi phụ tá Linh Lung, lão phu ở triều đình trợ lực, coi như Liễu gia một tay che trời, cũng không cần sợ bọn họ."
Tổ An hơi nghi hoặc, "Theo ta được biết, Liễu Quang, Liễu Diệu có chút. . . bình thường, sao có thể khống chế triều cục?"
"Liễu Quang, Liễu Diệu không đáng lo, nhưng Liễu gia là ngoại thích, thực lực không thể xem thường," Bích Tề ngưng trọng, "Người lợi hại nhất Liễu gia là Hoàng hậu, trước kia nàng kinh tài tuyệt diễm, có người nói thiên phú không thua hoàng thượng. Đáng tiếc năm đó nàng đang đỉnh phong, vì một sự cố mà bị thương, trở thành người bình thường."
"Nhưng gần đây không biết vì sao, tu vi của nàng đột nhiên khôi phục, không lâu trước đã đột phá Đại Tông Sư. Mà Liễu gia còn có một lão tổ, cũng là Đại Tông Sư, thêm Mạnh gia liên hợp, phụ thân của Mạnh Di, là một trong Bát Công, cũng là Đại Tông Sư, mấy người bọn họ liên thủ, lại thêm danh phận của Hoàng hậu, Liễu gia nắm binh quyền, Mạnh gia có tài nguyên, đủ để thừa cơ khống chế triều đình."
Nói đến đây hắn có chút ảo não, "Từ trước đến nay đều cho rằng Hoàng hậu đã là phế nhân, cho nên không phòng bị Liễu gia, cũng không biết nàng làm sao khôi phục, nghe nói là ăn linh đan diệu dược gì, không biết thuốc gì hiệu quả như vậy, đến lúc đó ta cũng để Linh Lung ăn thử, xem có thể tăng thực lực không."
Tổ An thần sắc cổ quái, nghĩ thầm lúc trước Hoàng hậu hai miệng đều ăn không ít, Thái tử phi cũng từng ăn. . .
Hắn lập tức xua tan những ý nghĩ này, ngược lại có chút chấn kinh khi biết tu vi năm đó của Hoàng hậu là Đại Tông Sư, hoàn toàn không thể ngờ.
Bích Tề đứng dậy phủi y phục, "Thôi, nói với ngươi một chút, để ngươi có chút chuẩn bị, sau này mọi người liên thủ thuận tiện hơn. Còn Yến Vương và Triệu Nguyên, ngươi không cần lo, có ta ở đây, bọn họ không dám động tới ngươi."
"Đa tạ Bích đại nhân!" Tổ An hòa nhã tiễn hắn rời đi, sau đó ngồi lại bàn trầm tư.
Hắn không có hứng thú với tranh quyền đoạt lợi, đã là thế giới tu tiên, còn chơi trò chính đấu, thật là không làm việc đàng hoàng.
Nhưng Kinh Thành chắc chắn phải quay về, quá nhiều người cần hắn cứu.
Hắn mở tờ giấy trắng, viết mấy cái tên quan trọng.
Đang suy tư, bỗng nhiên trong lòng khẽ động, một bóng hình uyển chuyển áo đỏ váy đen từ cửa sổ nhảy vào.
Nhìn đến ánh mắt hắn cũng theo đó mà rung động.
"Mạn Mạn!"
"A Tổ!"
Một làn gió thơm ập tới, một thân thể nóng bỏng động lòng người lao vào lòng hắn.
"Sao vậy?" Cảm giác Bùi Miên Mạn ôm mình rất chặt, Tổ An hơi kinh ngạc.
"Ta phải đi," Bùi Miên Mạn có chút ủy khuất, "Chưởng môn và sư phụ muốn dẫn ta trở về, lần này Tử Sơn sự tình quá lớn, Bích Lạc Cung chúng ta không muốn liên lụy, phải đóng cửa sơn môn một thời gian. Nghe nói chúng ta có thể trở về là nhờ mặt mũi ngươi, bọn họ không dám gây khó dễ."
Tổ An ". . ."
Đây coi như là nhấc đá tự đập chân mình?
"Có thể không đi không?"
"Không được, chưởng môn và sư phụ lần này rất kiên quyết, hơn nữa sau chuyện này, họ dự định truyền thụ cho ta công pháp cao siêu hơn, ta cũng cần bế quan lĩnh ngộ Bỉ Ngạn Điệp Dẫn trong bí cảnh."
Ánh mắt Bùi Miên Mạn đong đầy không muốn, nhưng nàng nhanh chóng cảnh tỉnh, hồng nhan tri kỷ bên cạnh A Tổ ngày càng nhiều, tu vi của mình không tiến ắt lùi, tương lai bị khi dễ cũng không có cách nào đánh lại.
Hơn nữa, A Tổ bây giờ ngay cả hoàng đế cũng có thể đánh bại, chênh lệch giữa hai người quá lớn, có lẽ hiện tại A Tổ không cảm thấy gì, nhưng theo thực lực của hắn ngày càng cao, khoảng cách giữa mình và hắn ngày càng xa. . .
Cảm nhận được sự kiên quyết của nàng, Tổ An không tiện trì hoãn việc tu luyện của nàng, "Vậy khi nào thì đi?"
"Tối nay!"
"Sao lại nhanh như vậy?"
"Sư phụ và chưởng môn cảm thấy nơi này xui xẻo, không muốn ở lại thêm một phút nào."
". . ."
"Cho nên ta cố ý đến cáo biệt, tiện thể tặng ngươi một món quà."
Tổ An nghe vậy khẽ giật mình, "Lễ vật gì?"
Bùi Miên Mạn bỗng nhiên cười quyến rũ, ghé sát tai hắn, "Ngươi đang viết chữ à, để ta giúp ngươi mài mực."
Nói rồi cả người nàng từ từ hạ thấp xuống.
Bùi Miên Mạn đỏ bừng hai má, mang theo vẻ ôn nhu tinh tế nhất của mình, giúp hắn Hồng Tụ Thêm Hương.
Hừ, mình sắp phải rời đi, không thể để tiện nghi cho đám tiểu yêu tinh kia.