Phím Tiên

Chương 365:



Chương 365: Gặp lại

Yến Tuyết Ngân cùng Vân Gian Nguyệt lúc này suy nghĩ muôn vàn, trong lòng càng ngày càng bội phục Tổ An, rốt cuộc không coi hắn là vãn bối đối đãi, mà chính là một đấng nam tử hán đỉnh thiên lập địa khiến các nàng đều phải ngưỡng mộ.

Đánh giá Tổ An bên mặt, nghĩ thầm tiểu tử này thật là đẹp trai.

Nhìn một chút chợt thấy hai người còn lại rõ ràng mắt sáng cũng đồng dạng nhìn Tổ An, không khỏi cùng nhau khẽ giật mình.

Băng Thạch Nữ dùng loại ánh mắt này nhìn Tổ An là thế nào, không lẽ cũng nhìn trúng hắn?

Điều này sao có thể!

Hai nữ lập tức phủ định suy đoán này, các nàng là thù địch nhiều năm, hiểu rõ nhất tính cách của đối phương, thực sự không thể tưởng tượng nổi người có tính cách như vậy, làm sao có thể thích được tiểu tử này.

May mắn lúc này nơi xa truyền đến thanh âm, xóa tan sự xấu hổ của hai người. Nghe giọng nói kia hẳn là những người tu hành trước đó nhìn thấy lôi kiếp bên này không dám tới gần, bây giờ thấy lôi kiếp tan đi nên chuẩn bị tới xem xét tình hình.

Vân Gian Nguyệt và Yến Tuyết Ngân khẩn trương, các nàng biết rõ trong tình huống này những người tu hành kia tốt xấu lẫn lộn, rất nhiều đều mang mục đích nhặt nhạnh chỗ tốt mà đến, tỉ như người độ kiếp thất bại, xem có thể nhặt được pháp bảo vũ khí trên người hắn hay không.

Hơn nữa các nàng rất rõ ràng mỹ mạo của mình đến mức độ nào, ngày thường các nàng hành tẩu giang hồ, không ít lần đụng phải những kẻ càn rỡ, lúc đó các nàng có tu vi tại thân, tự nhiên không sợ.

Nhưng hôm nay hai người suýt chút nữa bị Tổ An hút khô, nhất thời không thể khôi phục, chớ nói chiến đấu, hiện tại ngay cả động cũng không động được, nếu như bị một số kẻ xấu nhìn thấy, sắp gặp phải chuyện gì không khó tưởng tượng.

Đang lo lắng, chỉ thấy Tổ An bỗng nhiên ngồi xuống, hai tay giữ lấy vòng eo của hai người, ôm lấy các nàng bay đến trong rừng cây ở nơi xa.

Yến Tuyết Ngân: "? ? ?"

Vân Gian Nguyệt: "? ? ?"

"Vừa rồi ngươi là cố ý giả vờ?"

Hai nữ thần sắc có chút không tốt, rõ ràng sinh long hoạt hổ, còn cố ý nằm ở đó chiếm tiện nghi của các nàng.

Tổ An ngượng ngùng nói: "Hiểu lầm hiểu lầm, ta chỉ lo lắng hai vị tỷ tỷ gặp phải nguy hiểm, dưới tình thế cấp bách rốt cục mới khôi phục một chút khí lực."

"Ha ha."

"Ha ha."

Vân Gian Nguyệt cùng Yến Tuyết Ngân hai nữ lần đầu tiên có lập trường nhất trí.

May mắn hai nữ thực ra cũng không quá để ý sự kiện này, rất nhanh Yến Tuyết Ngân nói: "Ngươi mau tìm xem Nhân Hoàng Ấn của Triệu Hạo ở đâu, nếu như bị người khác kiếm được thì phiền phức."

"Không sai, ngươi tân tân khổ khổ đánh xuống chiến lợi phẩm, sao có thể tiện nghi người khác!" Vân Gian Nguyệt đồng dạng trợn tròn mắt.

Vừa rồi một kích khủng bố của tia chớp roi kia, Triệu Hạo đã biến thành tro bụi, pháp bảo trên người hơn phân nửa cũng theo đó mà hủy, nhưng Nhân Hoàng Ấn kia chính là Thần khí, tự nhiên không thể hủy dưới lôi kiếp.

Tổ An trong lòng ấm áp, hai người là thật lòng suy nghĩ cho hắn, cũng không chậm trễ nữa, yên lặng cảm nhận khí tức chung quanh.

"Có rồi!"

Chỉ thấy hắn vươn tay về nơi nào đó một chiêu, một sợi thanh quang bay trở về, đây là Xạ Nhật Tiễn, tiễn này không phải loại dùng một lần, bây giờ chiến trường lại nằm trong khống chế của hắn, tự nhiên có thể thu về, cũng không biết trước đó những Xạ Nhật Tiễn kia là làm sao mất đi.

Ngay sau đó lại đưa tay về một chỗ khác một chiêu, một đoàn kim hoàng quang mang từ bên trong bay tới, nguyên bản còn rất lớn, nhưng khi bay đến trên tay hắn thì dần dần thu nhỏ, thành một viên Ngọc Tỷ có chút tinh xảo, nổi trong lòng bàn tay của hắn, toàn thân tỏa ra ánh sáng lung linh, xem xét liền biết thần dị bất phàm.

Yến Tuyết Ngân cau mày nói: "Nhân Hoàng ấn này chính là khoai lang bỏng tay, một khi tương lai ngươi lấy ra dùng, đến lúc đó tất cả mọi người sẽ biết là ngươi giết Triệu Hạo, đến tiếp sau sự tình vẫn là tương đối phiền phức."

Triệu Hạo dù sao cũng là hoàng đế Đại Chu triều, những năm này trong lòng tất cả thần dân, đã giống như một cái đồ đằng, nếu để cho bọn họ biết Triệu Hạo bị Tổ An giết, triều đình bên này chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, dân gian hơn phân nửa cũng kêu đánh kêu giết, đến lúc đó thiên hạ rộng lớn lại không có chỗ dung thân.

"Quản hắn nhiều như vậy làm gì, nếu không thì đến Thánh Giáo của chúng ta, người bên chúng ta nếu như biết rõ ngươi giết hoàng đế, không những không thù ghét ngươi, ngược lại sẽ coi ngươi là đại anh hùng, đến lúc đó vị trí giáo chủ này ta đều có thể nhường cho ngươi, muốn đến những người kia cũng sẽ tâm phục khẩu phục." Vân Gian Nguyệt cười híp mắt nói, Triệu Hạo chết, tâm tình của nàng bây giờ rất tốt.

Yến Tuyết Ngân giật mình trong lòng, lập tức nói với Tổ An: "Không cho ngươi đi đầu quân Ma giáo!"

Nếu vậy, song phương thật sự thành tử địch.

Tổ An còn chưa trả lời, Vân Gian Nguyệt đã không nhịn được: "Băng Thạch Nữ, hắn có đi hay không, cần gì ngươi phải nói này nói kia, ngươi là ai của hắn?"

"Ta là..." Yến Tuyết Ngân suýt chút nữa buột miệng nói ra, bất quá tiếp xúc đến ánh mắt của Vân Gian Nguyệt có chút tâm hỏng, vội vàng chuyển lời, "Ta là sư phụ của vợ hắn, chẳng lẽ không thể nói hắn sao?"

"Thôi đi, nói đến mức lẽ thẳng khí hùng như vậy, ta còn tưởng rằng ngươi là vợ hắn đây," Vân Gian Nguyệt hừ một tiếng, "Lại nói cái gì thê tử, sớm đã ly hôn, hiện tại đồ đệ của ta cùng hắn tình đầu ý hợp, muốn đến là thí sinh thích hợp nhất làm chính thê."

"Không biết xấu hổ!" Yến Tuyết Ngân bĩu môi.

"Không biết xấu hổ nói người nào?" Vân Gian Nguyệt nhất thời buồn bực.

. . .

Nghe hai nữ cãi nhau, Tổ An bó tay toàn tập, vội vàng xuỵt một tiếng: "Đừng lên tiếng, có người tới."

Phòng ngừa khí tức tiết ra ngoài, hắn đem Nhân Hoàng Ấn thu lại, mặc dù là khoai lang bỏng tay, nhưng xác thực rất lợi hại, tự nhiên không thể để tiện nghi cho người khác.

Lúc này lần lượt từng bóng người lục tục chạy đến, những người kia trẻ có già có, trang phục cũng khác nhau, hiển nhiên không phải cùng một nhóm người.

"Nơi này quả nhiên kinh lịch một trận lôi kiếp khủng bố." Một ông lão thoạt nhìn sống lâu năm nhìn sơn mạch cây cối trong phạm vi hơn mười dặm đều bị bổ đến cháy đen, thanh âm đều có chút run rẩy.

Độ kiếp thứ đồ chơi này chỉ tồn tại trong truyền thuyết, vạn vạn không nghĩ tới vậy mà có thể khoảng cách gần như vậy tiếp xúc đến.

"Không nghĩ tới trên đời này thực sự có người có thể độ kiếp, cũng không biết là vị tiền bối nào." Một trung niên nhân áo xanh khác mở miệng, nhìn khí độ vực sâu núi cao sừng sững trong lúc phất tay của hắn, hiển nhiên là một phái tông chủ.

"Lần này đầu tiên là kinh lịch đại mộ xuất thế, lại kinh lịch có người độ kiếp, càng ngày càng nhiều dị tướng xuất thế, thiên hạ chỉ sợ không còn bình tĩnh nữa." Một trung niên nhân mặt như ngọc khác cảm khái nói, nghe hắn ngữ khí, hiển nhiên cùng những người vừa mới kia đều là nhận biết.

Lúc này một âm thanh thâm trầm vang lên: "Nhìn bộ dạng này vẫn là độ kiếp thất bại, trừ năm đó Bão Phác Tiên Quân, mấy ngàn năm nay nào có người từng thành công."

Người nói chuyện là một lão đầu gầy còm xấu xí, toàn thân toát ra một cỗ âm tà chi khí, xem xét liền biết sở tu không phải chính phái công pháp.

"Huyết Linh Tôn Giả lời ấy sai vậy, mỗi một vị người độ kiếp đều là người mở đường cho chúng ta, chứng minh ta nói không cô, cho dù thất bại, cũng có thể vì chúng ta xác minh một số đường, đều đáng giá để chúng ta kính ngưỡng." Trung niên nhân áo xanh kia trầm giọng nói,

"Thôi đi, nói đến đường hoàng như vậy, còn không phải thèm muốn pháp bảo thất lạc của người ta, các ngươi cứ chậm rãi cảm thán, ta đi tìm trước, người có duyên sẽ có được!" Lão đầu gầy còm xấu xí hừ một tiếng, trực tiếp thân hình lóe lên, bắt đầu tìm tòi bốn phía, phạm vi lôi kiếp này hơn mười dặm, muốn tìm một pháp bảo thất lạc không dễ tìm.

Trung niên nhân áo xanh sắc mặt biến hóa, cũng chắp tay với mấy người kia, bắt đầu tìm tòi theo một hướng khác.

Có bọn họ dẫn đầu, những người khác ào ào hành động, sợ trọng bảo bị người khác đoạt được.

Tổ An ba người vậy mà trong đám người nhìn thấy mấy người quen, một nam tử trẻ tuổi thân hình cao to anh tuấn, một thiếu nữ dáng dấp ngọt ngào kiều mị, hai người đứng chung một chỗ, người chung quanh ào ào ném tới ánh mắt kinh diễm, nghĩ thầm thật là một đôi người ngọc.

Nam nữ trẻ tuổi kia đương nhiên là Chích Nhân, thủ tịch đệ tử Ly Hận Thiên, cùng với sư huynh muội Triệu Tiểu Điệp.

Bên cạnh bọn họ còn có một nam tử, vốn cũng coi là tuấn kiệt, có thể cùng bọn hắn đứng chung một chỗ, khó tránh khỏi danh tiếng bị đoạt đi.

La Đông Giang, thủ tịch đệ tử La Phù Sơn.

Thật vừa đúng lúc, mấy người bọn họ đi về phía Tổ An ba người.

Mấy người vừa tìm kiếm pháp bảo hạ lạc vừa nói chuyện phiếm.

"Cũng không biết mấy vị sư huynh tỷ muội của hắn ở đâu, chúng ta rất là kỳ lạ bị nhốt trong bí cảnh này, cũng không biết khi nào mới có thể ra ngoài." Triệu Tiểu Điệp lầu bầu nói, hiển nhiên lúc này nàng còn không biết tin tức phụ thân Tề Vương, mặc dù có chút sầu lo, nhưng đồng thời không có vẻ gì bi thương.

"Đúng vậy a, chúng ta đoạn đường này tìm kiếm mấy người, kết quả chỉ gom góp được chúng ta mấy người, cũng không biết những người khác rốt cuộc ở đâu." Chích Nhân cũng là một mặt buồn rầu.

La Đông Giang trêu ghẹo nói: "Chích Nhân huynh chỉ sợ muốn tìm nhất là Sở tiên tử?"

Chích Nhân hơi đỏ mặt: "La huynh chớ có nói đùa, ta suy nghĩ có thể hay không muốn tập hợp đủ tất cả mọi người, lối ra của bí cảnh này mới có thể hiển hiện, đồng thời sẽ không đặc biệt muốn tìm một người nào đó."

Hắn vô ý thức liếc nhìn Triệu Tiểu Điệp, xưa nay biết nàng đối với mình có chút hảo cảm, lo lắng nàng bởi vậy sinh khí.

Bất quá ngoài dự định là, đối phương thần sắc phá lệ bình tĩnh.

"Thế nhưng Bành sư tỷ thất thủ tại trong mộ lớn kia, vậy chúng ta chẳng phải là vĩnh viễn không ra được?" Triệu Tiểu Điệp lo lắng nói.

Chích Nhân khẽ giật mình, tiếp theo đáp: "Đây chẳng qua là suy đoán của ta, không nhất định chuẩn."

"Trước đó cái kia đại mộ thật đáng sợ, ngay cả tu vi của Bành cô nương đều không chạy ra được." La Đông Giang đồng dạng lòng còn sợ hãi.

Mấy người cảm thán đủ loại sự tình gặp nạn trong mộ lớn.

Tổ An ba người liếc nhau, Bành Vô Diễm của Không Minh Đảo vậy mà không ra được trong mộ lớn?

Cô nương này thật sự là đủ xui xẻo, trước đó bị Thu Hồng Lệ bắt cóc thay thế, thật vất vả đào thoát tham gia lần bí cảnh này, kết quả còn đem mạng cho ném.

Mấy người đang nói chuyện phiếm, bỗng nhiên truyền đến một trận nói một mình: "A, kỳ quái, vừa mới rõ ràng nhìn thấy một vạch kim quang bay về hướng này, làm sao tìm không thấy?"

Chỉ thấy Huyết Linh Tôn Giả gầy còm xấu xí kia bay tới, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm mấy người: "Có phải bị các ngươi nhanh chân đến trước?".


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com