"Quỷ Vương, cái kia. . ." Tổ An có chút ấp úng, trong lúc nhất thời không biết nên giải thích như thế nào.
"Chẳng lẽ Quỷ Vương còn ở phía dưới, muốn đuổi theo ra đến?" Tạ Đạo Uẩn giật mình, vội vàng nhìn về phía quan tài, sợ cái vật tối đen như mực kia từ bên trong lao ra.
Trước đó Quỷ Vương khủng bố đã khiến cho tiểu cô nương này có ấn tượng sâu sắc.
"Không phải, ngươi không cần sợ, nàng sẽ không ra tới." Tổ An an ủi.
"Chẳng lẽ hắn đã chết ở phía dưới?" Thu Hồng Lệ nghi ngờ nói.
"Cũng không phải. . ."
Tổ An đang suy nghĩ nên tổ chức lời nói như thế nào, Vân Gian Nguyệt hơi không kiên nhẫn
"Rốt cuộc là có chuyện gì, không phải sống, cũng không phải chết, chẳng lẽ ngươi bắt hắn cho ngủ rồi." Vân Gian Nguyệt tức giận nói.
Tổ An trợn to mắt: "Sao ngươi biết?"
Chư nữ "? ? ?"
Vân Gian Nguyệt cũng trợn tròn mắt, nàng chỉ là thuận miệng nói, cũng bởi vì không có khả năng mới nói như vậy, không ngờ gia hỏa này lại làm thật.
Ngay cả Quỷ Vương loại tồn tại kia cũng dám?
Người, chí ít không thể. . .
Chúng nữ yên lặng cách xa hắn một chút, ào ào nhìn hắn với ánh mắt quỷ dị.
"Không phải, các ngươi hiểu lầm." Nhìn thấy phản ứng của các nàng, Tổ An không lo được nhiều, vội vàng giải thích: "Nàng hiện tại đang ở trong cơ thể Cảnh Đằng."
"Hắn đoạt xá Cảnh Đằng?" Yến Tuyết Ngân trong nháy mắt tưởng tượng ra rất nhiều nội dung cốt truyện, Quỷ Vương kia dường như có kỹ năng hút hồn phách người khác, nếu hắn xâm chiếm thân thể Cảnh Đằng, Tổ An cho rằng hắn là Cảnh Đằng, trong tình huống không biết rõ sự tình mà phát sinh quan hệ. . .
Có thể coi như không biết rõ tình hình, sự kiện này vẫn là tương đối đáng sợ.
"Quỷ Vương trước đó chỉ là hình tượng hắc vụ, nàng thực ra là muội muội sinh đôi của Cảnh Đằng." Thấy mấy người hiểu lầm càng ngày càng sâu, Tổ An vội vàng giải thích rõ đầu đuôi.
Vốn là cảm thấy nhanh như vậy đã phát sinh quan hệ với Hắc Cảnh Đằng không tiện nói cho các nàng biết, nhưng không ngờ các nàng hiểu lầm càng khoa trương hơn, vậy không bằng nói thật.
Nghe xong hắn giải thích, một đám người thần sắc cực kỳ đặc sắc, mỗi người đều há hốc mồm muốn nói lại thôi, có thể lại không biết nói cái gì.
Cuối cùng vẫn Sở Sơ Nhan thăm thẳm nói: "Ngươi thật làm."
Xem ra chính mình về sau phải ở chung với hắn nhiều hơn mới được, nếu không với hiệu suất này của hắn, chẳng phải sẽ tạo ra cả một đội quân cô nương về cho mình sao.
Đến từ Sở Sơ Nhan phẫn nộ giá trị +111 +111 +111. . .
Yến Tuyết Ngân mặt lạnh như băng, mọi người ở phía trên vì hắn nơm nớp lo sợ, kết quả hắn ở phía dưới tỷ muội song thu, qua được tốt không vui sướng.
Đến từ Yến Tuyết Ngân phẫn nộ giá trị +111 +111 +111. . .
Vân Gian Nguyệt cười híp mắt vỗ vỗ bả vai hắn: "Tiểu hỏa tử, chơi đến đầy đủ hoa a."
Tuy nàng đang cười, nhưng phẫn nộ giá trị không ngừng toát ra đã bán đứng ý tưởng chân thật của nàng.
Đến từ Vân Gian Nguyệt phẫn nộ giá trị +111 +111 +111. . .
Hắn chúng nữ cũng thần sắc khác nhau, không ngừng cống hiến phẫn nộ giá trị.
Tổ An cũng rất ủy khuất: "Ta cũng là bất đắc dĩ."
Hắn hiện tại thực ra đã rất chú ý kiểm điểm chính mình, tuyệt không đi tùy tiện trêu chọc người khác, có thể không ngăn nổi vận mệnh không phải hắn có thể chống cự.
Bùi Miên Mạn cười ngọt ngào nói: "Chúng ta biết ngươi là bị bất đắc dĩ, cho nên không trách ngươi."
Tổ An nhìn một chút nàng cười nhẹ nhàng đào hoa, nghĩ thầm nếu không phải thu đến nhiều phẫn nộ giá trị của ngươi như vậy thì ta đã tin rồi.
Lúc này Thu Hồng Lệ quan tâm nói: "Sự kiện này không trách được A Tổ, Cảnh Đằng và Quỷ Vương cũng coi như cứu vãn thế giới, đổi thành ta là A Tổ, cũng là muốn cứu các nàng."
Hừ, các ngươi đều trách hắn, ta hết lần này tới lần khác làm ngược lại, cho hắn biết ai mới là tốt nhất.
Tổ An quả nhiên cảm động, vẫn là Hồng Lệ tri kỷ nhất.
Yến Tuyết Ngân chúng nữ liếc nhìn nàng một cái, trong trà trà khí, cũng không biết ai bảo.
Vân Gian Nguyệt lông mày giương lên, khiêu khích trừng trở về, làm sao, không phục a?
Đồ đệ ngoan của ta, đây mới là yêu nữ phong phạm nha.
Chúng nữ đang lục đục với nhau, toàn bộ đại mộ vang lên một trận tiếng oanh minh khủng bố, khắp nơi đều có hòn đá rơi xuống.
Chúng nữ sắc mặt biến hóa: "Chẳng lẽ đại mộ lại xảy ra vấn đề gì?"
Tổ An hơi nghi hoặc một chút: "Theo lý thuyết phong ấn đại mộ hiện tại kiên cố không gì sánh được, không có vấn đề mới đúng a."
Bỗng nhiên hắn trong lòng hơi động, cảm giác được Cảnh Đằng truyền đến một sợi thần niệm, vội vàng nói: "Đi mau, đại mộ này sắp đóng lại."
Vạn ngàn năm qua, đại mộ thời gian dài ở trạng thái phong bế, chỉ tại sự kiện đặc thù mới có thể mở ra trong thời gian ngắn, bây giờ Trấn Ma Thần Phù đã được sửa chữa, trấn Ma đại trận một lần nữa vận chuyển, tự nhiên không có gì tất yếu mở ra.
Nghe hắn nói, mấy người không dám thất lễ, ào ào chạy ra ngoài.
Nghe người trong thế giới này nói, đại mộ này ngắn thì trăm năm, lâu thì hơn ngàn năm mới có thể hiện thế một lần, các nàng không muốn bị nhốt tại nơi này vượt qua năm tháng dài đằng đẵng như vậy.
Rất nhanh một đoàn người phi tốc đi ra ngoài, ven đường có gặp phải người, Tổ An vội vàng nhắc nhở đối phương đi mau.
Có một bộ phận người xác thực phát giác được dị thường, theo hướng bên ngoài chạy.
Một nhóm người khác cho rằng hắn cố ý muốn lừa mình rời đi, để không có người tranh đoạt bảo vật, ngược lại tức giận mắng không ngừng.
Bọn họ cảm thấy động tĩnh bây giờ của đại mộ nói không chừng là báo hiệu trọng bảo sắp xuất thế, ngược lại càng hưng phấn xông vào trong.
Lời nói khó khuyên những kẻ đáng chết.
Tổ An một đoàn người đương nhiên sẽ không Thánh Mẫu đến mức nhất định phải cứu bọn hắn ra ngoài, thấy thế tiếp tục chạy ra ngoài.
Tổ An còn cố ý đuổi tới nơi trước đó tiến vào, muốn mang Vi Tác đang hôn mê rời đi, trước đó vì chuyện này đã cố ý hỏi qua Hắc Cảnh Đằng, kết quả đối phương nói cho hắn biết lúc đó không có lấy tính mạng Vi Tác.
Cũng không phải cố ý thủ hạ lưu tình, chỉ là cảm thấy lưu hắn lại có thể đằng sau có chỗ dùng khác.
Ai ngờ hiện tại hắn lại mất tích, Tổ An không rõ hắn tỉnh lại rồi tự rời đi, hay là bị quái vật trong mộ ngậm đi.
Hắn tìm một trận ở phụ cận, không có phát hiện gì.
Lúc này chung quanh đổ sụp ngày càng nhiều, xa xa nhìn đến phương hướng cửa mộ ánh sáng càng ngày càng hẹp, thì ra cửa mộ đang đóng.
Tổ An không dám chậm trễ, chỉ có thể yên lặng thay hắn cầu nguyện.
Mang theo chư nữ thân hình như điện phóng về phía cửa chính.
Lúc này những người lưu lại phụ cận rốt cục bắt đầu kịp phản ứng, ào ào kêu cha gọi mẹ chạy ra ngoài.
Có thể mắt thấy cửa đóng càng lúc càng nhanh, tốc độ của mình không thể đuổi kịp trước khi đóng cửa, sau đó từng cái càng ngày càng bạo, ào ào công kích người chung quanh, chính mình không chạy được, người khác cũng đừng hòng chạy.
Tổ An một đoàn người cũng gặp phải không ít công kích, mấy người rơi vào đường cùng chỉ có thể phản kích, xuất thủ không còn lưu tình.
Tuy tu vi bây giờ của bọn họ là nghiền ép đám người này, có thể bị công kích ít nhiều cũng ảnh hưởng tốc độ, lại thêm phía trước tranh nhau chen lấn hướng bên ngoài chạy quá nhiều người, chen chúc đường, mấy người hoảng sợ phát hiện với tốc độ hiện tại của bọn họ không cách nào ra ngoài trước khi cửa lớn đóng lại.
Tổ An biến sắc, không lo được nhiều, trực tiếp bao quát, đem bên người chúng nữ tất cả đều ôm vào trong ngực, hét lớn một tiếng: "Lẫn nhau bắt lấy hai bên!"
Sau đó liên tục phát động Đại Phong kỹ năng, không ngừng thuấn di ra ngoài, liên tục thi triển bảy tám lần, rốt cục tại cửa lớn đóng lại trước một giây lao ra.
Mấy người quay đầu nhìn lại, ào ào biến sắc, cửa lớn đóng lại, cả tòa đại mộ bắt đầu chìm xuống dưới, hình thành một cái vòng xoáy khủng bố, chung quanh cây cối súc vật, ào ào bị hút đi vào.
Tổ An không dám trễ nãi, tiếp tục xông ra ngoài.
Lúc này hắn cảm giác được thân hình trở nên nhẹ nhàng, tinh thần lực khôi phục cũng nhanh hơn rất nhiều, từng trận nguyên khí liên tục không ngừng chuyển vận đến trong cơ thể hắn, hắn biết là mấy người đều đang dùng phương thức am hiểu của mỗi người trợ giúp hắn.
Cứ như vậy liên tiếp xông ra ngoài mấy chục dặm, cỗ khí tức khủng bố kia mới biến mất, mọi người ào ào xụi lơ ngồi dưới đất.
Dù thực lực Tổ An bây giờ đã khác xưa, nhưng một đường mang theo nhiều người như vậy, không ngừng thuấn di xông vào, lúc này cũng mệt mỏi đến sắc mặt tái nhợt.
Lúc này Sở Sơ Nhan cầm đến một cái khăn tay thay hắn lau mồ hôi, đồng thời lấy ra một bình Linh dịch đút tới bên miệng hắn: "A Tổ, đây là hoa hồng Thanh Lộ của Bạch Ngọc Kinh, đối tinh thần lực tiêu hao có tác dụng khôi phục rất tốt."
"Cảm ơn." Tổ An uống một bình, chỉ cảm thấy một vệt thanh ngọt mát lạnh chảy vào trong miệng, cả người tinh thần nhất thời chấn động.
Lúc này Sở Sơ Nhan thăm thẳm nói: "Hiện tại có thể thả sư phụ ta ra chưa?"
Tổ An trong lòng giật mình, vội vàng nhìn sang bên cạnh, phát hiện mình tay trái ôm lấy Vân Gian Nguyệt, tay phải ôm lấy Yến Tuyết Ngân.
Các nàng nắm thật chặt hắn, rốt cuộc tay Tổ An có lớn đến đâu, vừa mới không cách nào đồng thời ôm hết các nữ nhân.
Mấy người thần tình quỷ dị theo dõi hắn, Vân Gian Nguyệt cười như không cười: "Ôm lấy Yến quan chủ tư vị như thế nào? Trên đời này không biết bao nhiêu nam tử muốn âu yếm mà không thể được, hôm nay lại bị ngươi ôm lâu như vậy, nếu để cho những người kia biết, sợ rằng sẽ ghen ghét đến muốn giết ngươi đi."
Sở Sơ Nhan hơi nghi hoặc nhìn sư phụ liếc một chút, sư phụ xưa nay sẽ không để nam tử đụng vào thân thể nàng nha, vì sao lâu như vậy còn không có sinh khí.
Yến Tuyết Ngân trên mặt đỏ ửng lóe lên một cái rồi biến mất, trực tiếp đứng lên: "Trên đời này muốn ôm Vân giáo chủ nam nhân cũng nhiều đi, đồng dạng không có một người thành công a."
Vân Gian Nguyệt ai nha nha thở dài: "Ai bảo thế gian những nam nhân xấu kia càng ăn bộ kia của tiên tử các ngươi, đâu giống người ta cả ngày bị người người kêu đánh."
Cảm nhận được hai người đối chọi gay gắt, Tổ An vội vàng giải thích nói: "Vừa mới tình thế nguy cấp, ta chỉ là tiện tay bắt lấy bên người gần nhất người, không ngờ mạo phạm hai vị tiền bối, mong rằng thứ tội."
"Tiền bối?" Vân Gian Nguyệt cùng Yến Tuyết Ngân ánh mắt híp lại, bí mật dỗ ngon dỗ ngọt, người trước lại chỉ có thể tiền bối tương xứng.
Nhưng các nàng cũng rõ ràng, với địa vị giang hồ của các nàng, còn là sư phụ của Hồng Lệ và Sơ Nhan, đối phương xưng hô các nàng là tiền bối cũng đúng, nghĩ tới đây trong lòng càng phiền muộn.
Tổ An tê cả da đầu, cảm nhận được không khí quỷ dị, nghĩ thầm về sau ngàn vạn không thể đồng thời cùng mấy nữ nhân đi ra ngoài.
Ba hòa thượng không có nước ăn a.
Thu Hồng Lệ lúc này sợ thiên hạ không loạn tiến đến bên người Tổ An, nhỏ giọng hỏi thăm: "Thế nào, sư phụ ta và Yến quan chủ, eo người nào ôm thoải mái hơn."
Nàng tuy hết sức hạ giọng, nhưng bây giờ tu vi Yến Tuyết Ngân và Vân Gian Nguyệt đã khác xưa, ào ào vểnh tai, chờ đợi hắn đáp án.
Tổ An toàn thân tóc gáy đều dựng lên, chính không biết làm thế nào cho phải, một trận ba động khủng bố từ phương xa truyền đến, ngay sau đó nhìn đến một bóng người hướng bên này cấp tốc ngã xuống.
"Tế Tửu?" Thấy rõ hình dạng người kia, tất cả mọi người giữa sân đều biến sắc.