Phím Tiên

Chương 351:



Chương 351: Thiếp thân làm bạn

"Lời này của ngươi nghe sao mà quái lạ thế." Tổ An buồn bực nói.

"Dù sao thì ngươi cũng phải chịu trách nhiệm." Hắc Cảnh Đằng mặt mày như lợn chết không sợ nước sôi.

"Ta tự nhiên cũng muốn mang theo các ngươi...," nhìn thấy ánh mắt uy hiếp của Hắc Cảnh Đằng, Tổ An đành phải thêm một chữ, "Nhưng hôm nay các ngươi thương thế nghiêm trọng, một khi có bất kỳ quấy nhiễu nào, rất có thể sẽ mất mạng."

Hắc Cảnh Đằng miệng tuy cứng, nhưng thân thể lại quá mềm yếu, bây giờ các nàng thậm chí ngay cả đi đường bình thường cũng chưa chắc làm được.

Nếu là vì tư dục của bản thân mà mang theo các nàng, vạn nhất không cẩn thận hại cho các nàng xảy ra chuyện, hắn đời này khó mà an lòng.

"Ngươi là thật sự định bội tình bạc nghĩa à?" Bạch Cảnh Đằng sâu kín nhìn hắn.

Tổ An "...".

Lúc này Mị Ly hiện thân: "Thật ra muốn mang theo các nàng cũng dễ dàng, lúc trước không phải ở mộ Tùy Hầu lấy được một cái ngọc quan sao, cái ngọc quan đó rất đặc thù, có thể cho các nàng rơi vào trạng thái ngủ say, bảo trì nhục thân không hỏng, chờ ngươi tìm được cách cứu các nàng thì mở ra là được."

Bạch Cảnh Đằng giật mình, biết được đối phương là sư phụ của Tổ An, lập tức thái độ cung kính, còn cố ý thi lễ: "Bái kiến sư phụ."

"Ừm, ngoan." Mị Ly lấy ra một đôi khuyên tai đưa cho nàng: "Lần đầu gặp mặt, cũng không có thứ gì tốt, đôi khuyên tai này cũng coi như xinh xắn, tặng cho ngươi."

Khóe miệng nàng hơi cong lên, trong lòng có chút thoải mái, Tổ An tiểu tử này có nhiều nữ nhân như vậy, hiếm có một người thấy ta cung kính như thế.

Xem ra cần phải chuẩn bị thêm một chút lễ vật, để sau này mấy nàng dâu kính trà cho mình, còn có đồ mà đưa.

Cảnh Đằng vừa mừng vừa sợ: "Đa tạ sư phụ."

Nàng cầm lấy đôi khuyên tai, yêu thích không buông tay, kiểu dáng của nó quả thật rất tinh xảo, nhưng nàng càng cao hứng hơn là được trưởng bối của Tổ đại ca công nhận.

Nghe thấy hai chữ sư phụ, Mị Ly mí mắt không kìm được giật giật, nghiêm túc mà nói, nữ nhân này có khi còn lớn tuổi hơn ta...

Tổ An thì lấy ngọc quan ra, phía trên có một loại cảm giác lạnh lẽo, lúc trước có được nó còn nghĩ bán đi lấy tiền, không ngờ lại có công dụng lớn như vậy.

Lúc này giọng Hắc Cảnh Đằng vang lên:

"Sau này phải nằm mãi trong quan tài? Vậy thì khác gì người thực vật."

Nghe giọng nói kia rõ ràng có chút không vui, cái này chẳng khác gì bị giam cầm trong Thần Phù, nàng là muốn tiêu dao tự tại ở thế gian phồn hoa, chứ không phải muốn như vậy.

Bạch Cảnh Đằng cau mày, điều này quả thật không giống với những gì nàng nghĩ.

Lúc này Mị Ly giải thích: "Yên tâm đi, không phải là nhốt các ngươi vĩnh viễn ở bên trong, chỉ là dùng ngọc quan này tạm thời giữ ấm thân thể các ngươi mà thôi. Thường cách một đoạn thời gian, Tổ An phải đến gặp các ngươi, lấy tinh huyết tưới tắm, như vậy mới có thể ổn định thương thế của các ngươi lâu dài. Sau này hắn thực lực lớn mạnh, hoặc là tìm được thiên tài địa bảo nào đó, thì có thể cứu các ngươi, đến lúc đó không phải tốt hơn ở trong Thần Phù này ngây ngốc mấy chục nghìn năm sao?"

Bạch Cảnh Đằng và Hắc Cảnh Đằng mặt đỏ ửng, mặc dù nàng nói rất nhiều, nhưng trong đầu hai người chỉ còn lại câu "tinh huyết tưới tắm", trải qua chuyện vừa rồi, các nàng tự nhiên biết đây là hình thức gì.

"Như vậy có thể hầu hạ bên cạnh Tổ đại ca, quả thật tốt hơn ở lại nơi này." Bạch Cảnh Đằng nhỏ giọng đáp.

Thật xấu hổ, lại có chút... mong đợi.

Tổ An lúc này lại có chút phiền muộn: "Thế nhưng Lưu Ly Bảo Châu không thể chứa người sống."

Trước đó hắn có thể tùy ý đặt ngọc quan trong Lưu Ly Bảo Châu, nhưng nếu Cảnh Đằng ở bên trong, chẳng phải sẽ chết ngạt sao.

Lúc này Cảnh Đằng lấy một mặt dây chuyền trên cổ xuống: "Đây không phải vấn đề lớn, mặt dây chuyền này tặng cho ngươi, trong này là một phúc địa động thiên, có thể đặt ngọc quan ở bên trong, ngươi bình thường đeo mặt dây chuyền này trên người là được, ở ngoài trời có thể ở bên trong, không cần phải chịu cảnh màn trời chiếu đất."

Tổ An hai mắt sáng lên, lúc trước mới quen nàng còn từng ở trong động phủ của nàng, thứ này quả thật làm người ta kinh ngạc.

"Thứ này từ đâu ra?" Tổ An hiếu kỳ hỏi, thầm nghĩ nếu có thể, mình sẽ chế tác mười tám cái, có thể tặng cho các hồng nhan tri kỷ, như vậy sẽ giải quyết được nỗi khổ màn trời chiếu đất của các nàng.

"Năm đó Bão Phác Tiên Quân giúp ta luyện chế, thuật luyện khí của ông ấy rất lợi hại, bởi vì nhờ ta tìm người truyền thừa, nên tặng ta cái này." Cảnh Đằng có chút đắc ý.

Tổ An hai mắt sáng lên, thì ra là Bão Phác Tiên Quân làm, không biết trong «Bão Phác Chân Kinh» có ghi chép cách luyện chế không.

"Tổ đại ca, ta giúp ngươi đeo lên." Cảnh Đằng cười ngọt ngào, nói chuyện định đeo lên cổ cho hắn, bỗng nhiên ánh mắt ngưng tụ, phát hiện trên cổ hắn sớm đã có một mặt dây chuyền hình ngọn lửa xinh đẹp.

Nàng không khỏi hỏi: "Đây là Thu cô nương tặng ngươi à?"

"Không phải, là Mạn Mạn." Tổ An thuận miệng đáp, chợt mới phản ứng lại, không khỏi thầm kêu hỏng bét, lời này sao có thể nói cho nàng biết.

"Mạn Mạn?" Bạch Cảnh Đằng hơi nghi hoặc, nhất thời chưa kịp phản ứng là ai.

Hắc Cảnh Đằng cười lạnh nói: "Là cái cô đi đường ngực cứ lắc qua lắc lại kia."

"Thì ra là nàng ta, đã Tổ đại ca đã đeo dây chuyền, thì không cần mang thêm nữa." Bạch Cảnh Đằng thu tay về, cúi đầu không rõ thần sắc, nhưng giọng nói rõ ràng có chút ảm đạm.

Mị Ly ở một bên suýt chút nữa cười ra tiếng, Tu La Tràng thật là hay, ai bảo tiểu tử này hoa tâm như vậy.

Tổ An phản ứng rất nhanh, nắm chặt lấy tay nàng, nhận lấy mặt dây chuyền, trực tiếp đeo lên cổ: "Ai nói dây chuyền chỉ có thể mang một cái."

Phía trên còn lưu lại hơi ấm và mùi hương nhè nhẹ của nàng.

Bạch Cảnh Đằng nói: "Ngày thường đánh nhau sẽ va nát mất."

Tổ An sững sờ, nói tiếp: "Yên tâm, mặt dây chuyền của các ngươi đều không phải phàm phẩm, sẽ không bị va hỏng."

Nhìn thấy bộ dạng khẩn trương của hắn, Bạch Cảnh Đằng trên mặt lúc này mới lộ vẻ tươi cười, phản ứng này của đối phương chứng tỏ rất quan tâm nàng.

Mị Ly ở một bên thầm bĩu môi, nghĩ thầm sau này mỗi cô nương đều tặng hắn một sợi dây chuyền, chỉ sợ hắn sẽ chìm đến không ngẩng đầu lên được.

A, sao còn có chút mong chờ ngày đó đến.

"Khụ khụ, các ngươi trước nằm vào thử xem, ta bố trí một đạo trận pháp, để ngọc quan có thể hấp thu nguyên khí bên ngoài bồi bổ thân thể các ngươi, lại thiết lập một số trận pháp để các ngươi không dính một hạt bụi... Mặt khác để thần hồn các ngươi liên hệ với Tổ An, như vậy nếu các ngươi tỉnh dậy thấy nhàm chán có thể gọi hắn đến gặp các ngươi."

Hai người là linh trí của Trấn Ma Thần Phù biến thành, trong quan tài ngọc không cần ăn uống, trực tiếp hấp thu thiên địa nguyên khí để duy trì sự sống, tự nhiên không cần phải lo lắng vấn đề vệ sinh.

"Đa tạ sư phụ!" Gặp nàng suy tính chu đáo như vậy, Bạch Cảnh Đằng nhất thời mừng rỡ.

Ngay cả Hắc Cảnh Đằng cũng có thêm hảo cảm với nàng.

Rất nhanh Cảnh Đằng đã nằm xong trong quan tài ngọc, Mị Ly ở một bên thiết lập các loại trận pháp, nàng thì lưu luyến nhìn Tổ An: "Tổ đại ca, ta thật sự muốn ở bên ngoài bồi tiếp ngươi."

Tổ An cúi đầu hôn lên trán nàng: "Yên tâm đi Đằng Đằng, ta nhất định sẽ cố gắng tìm cách chữa trị thương thế cho các ngươi."

Trong thời gian ngắn thực lực nâng cao đến cấp bậc của vị tồn tại kia chỉ sợ không quá hiện thực, chỉ có thể bắt đầu từ phương diện khác.

Cảnh Đằng ừ một tiếng: "Ta chờ ngươi."

Lúc này giọng Hắc Cảnh Đằng vang lên: "Đừng quên đến giao phối với chúng ta."

Mặt Bạch Cảnh Đằng đỏ ửng, tức giận nói: "Con nha đầu chết tiệt kia, ngươi đang nói cái gì vậy!"

Hắc Cảnh Đằng lẩm bẩm một tiếng: "Trong lòng ngươi không phải cũng nghĩ như vậy sao, chẳng qua là ngượng ngùng nói ra mà thôi, đừng quên chúng ta dùng chung một thân thể, ngươi đang nghĩ gì ta không phải không biết."

Bạch Cảnh Đằng a một tiếng, mặt như thoa son: "Đừng nói nhảm, ta là muốn từ kia!"

"À, ngươi hình như dùng gì mà Chung phó Vu Sơn, văn vẻ làm gì, còn không bằng từ của ta ngắn gọn dễ hiểu." Hắc Cảnh Đằng hừ một tiếng.

Bạch Cảnh Đằng "...".

Nàng không nhịn được che mặt, thật sự là không còn mặt mũi gặp người.

"Tổ đại ca, ta quá suy yếu, ngủ say dưỡng thương trước."

Không dám nhìn Tổ An, vội vã nằm vào trong quan tài ngọc nhắm mắt lại, lờ mờ còn có thể nghe thấy tiếng cãi nhau của hai tỷ muội.

Tổ An "...".

"Cô muội muội này cũng thú vị." Mị Ly bận rộn một hồi, duỗi lưng một cái, "Các loại trận pháp bố trí xong, ngươi nhớ thả thêm nhiều cực phẩm nguyên thạch vào để duy trì trận pháp."

"Đa tạ sư phụ." Tổ An từ đáy lòng cảm tạ, nếu không có nàng, chính mình thật không biết nên cứu hai nàng như thế nào.

"Ngươi tán gái còn phải để vi sư lau mông cho." Mị Ly hừ một tiếng, nhưng trong lòng có chút kỳ quái, sao mình giúp hắn làm những chuyện này lại hưng phấn như vậy, rốt cuộc là ai tán gái.

"Khụ khụ. Lần này tiêu hao của vi sư rất nhiều năng lượng, đi ngủ say trước, đúng rồi, nhớ hiếu kính sư phụ một ít cao giai nguyên thạch, có thể giúp ta khôi phục." Mị Ly nói thêm.

Tổ An trong lòng vui vẻ: "Sư phụ có thể trực tiếp luyện hóa nguyên thạch?"

Trước kia nàng chỉ có thể dựa vào ngủ say hấp thu một số lực lượng thần bí giữa thiên địa để từ từ phục hồi, chưa từng nghe qua còn cần dùng nguyên thạch.

"Coi như là đột phá giai đoạn, hiện tại hồn thể của ta coi như ổn định lại, không giống trước kia động một chút là dễ dàng tan thành tro bụi." Mị Ly gật đầu, "Đương nhiên nguyên thạch bình thường không được, phẩm chất càng cao, hiệu quả càng tốt."

Tổ An thấy vậy nhét một đống nguyên thạch thiên giai cho nàng: "Những thứ này lấy trước đi dùng, ta sau này sẽ xem có thể tìm được nguyên thạch tiên giai thậm chí thần giai không."

"Không nhầm thì những thứ này hình như là Ngọc Yên La cho ngươi, dùng đồ của nữ nhân khác để lấy lòng nữ nhân khác, ngươi đúng là đồ cặn bã." Mị Ly cười như không cười.

Tổ An "Ngươi là sư phụ, khác với những nữ nhân khác."

"Cái này còn được," nghe đến hắn nói như vậy, Mị Ly tâm tình tốt hơn, đột nhiên cảm thấy không ổn, vội vàng bổ sung một câu, "Ngọc Yên La hiếu kính vi sư cũng là nên làm."

Nói xong chọn một viên nguyên thạch đầy đặn nhất: "Lấy trước một viên, lượng lớn quá ta nhất thời cũng chịu không được."

Rất nhanh cả người tiến vào không gian đặc thù kia, cũng không biết nàng làm thế nào đem nguyên thạch mang vào.

Tổ An lấy ra một ít nguyên thạch thiên giai đặt ở trận pháp xung quanh ngọc quan bổ sung năng lượng, sau đó thu toàn bộ vào trong động thiên mặt dây chuyền.

Cố ý sắp đặt trong khuê phòng trước kia của Cảnh Đằng, để cho nàng ở trong hoàn cảnh quen thuộc giảm bớt cảm giác khó chịu.

Ở bên trong bồi tiếp nàng nói rất lâu, lúc này mới lưu luyến rời khỏi phúc địa động thiên.

Cuối cùng quay đầu nhìn Thần Phù giữa không trung và trận pháp Trấn Ma do đầy trời sao tạo thành, Tổ An bùi ngùi, rời khỏi địa phương thần bí này..


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com