Phím Tiên

Chương 311:



Chương 311: Mộ trong mộ

Thu Hồng Lệ và Cảnh Đằng vô thức đứng cạnh Tổ An, cảnh giác đề phòng Triệu Hạo đột nhiên ra tay.

Triệu Hạo nheo mắt, dò xét Tổ An một hồi rồi cười nói: "Trẫm sao có thể thèm muốn đồ của tiểu bối, huống chi chúng ta còn là minh hữu."

Phần Hồn Hỏa Tinh tuy cực kỳ trân quý, nhưng giờ không phải là nhu yếu phẩm, với Triệu Hạo, trước tiên duyên, hắn đều có thể tạm thời bỏ qua.

Tổ An cũng cười đáp: "Hoàng thượng quả nhiên đại khí..."

Một tràng tâng bốc qua đi, sắc mặt Triệu Hạo rõ ràng đẹp hơn nhiều, hắn nhìn Cảnh Đằng: "Cảnh cô nương, còn xa nơi cô nói không?"

"Không xa." Cảnh Đằng khẽ nhíu mày, không biết đang nghĩ gì.

"Vậy chúng ta phải nhanh chân lên, vạn nhất Quỷ Vương đến đó trước thì phiền." Triệu Hạo nhìn phía trước, dung nham nóng rực sôi trào trước đó đã cơ bản ngưng kết, hoàn toàn biến thành đá đen, tuy nhiên trên nhiều tảng vẫn bốc khói, nhưng với tu vi của mấy người ở đây, không phải là việc khó.

Chỉ có Cảnh Đằng là khó, nàng giờ thực lực chưa hồi phục, ngược lại không thể phi hành.

Tổ An chủ động đề nghị: "Ta dìu cô qua."

Cảnh Đằng đỏ mặt, nhưng vẫn gật đầu: "Ừm, làm phiền."

Thu Hồng Lệ nhíu mày, chen vào giữa hai người: "Vẫn là ta đi, thuận tiện hơn."

Tổ An lắc đầu, không nhường: "Cô mang một người có chút gắng sức, giờ tận lực giữ thể lực, vẫn là ta đi."

Nói xong không để ý nàng phản ứng, trực tiếp một tay ôm eo Cảnh Đằng, một tay nắm chặt tay nàng bay qua phía đối diện.

Thu Hồng Lệ: "? ? ?"

Sao có cảm giác vợ trước mặt vậy!

Nàng theo bản năng muốn nổi giận, nhưng nhanh chóng tỉnh táo lại, A Tổ tuy tham hoa háo sắc, nhưng tuyệt sẽ không biểu hiện vội vàng như thế, hắn làm vậy nhất định có dụng ý.

Tuy nhiên đoán được một hai, nhưng nhìn Cảnh Đằng thân mật nép trong lòng người yêu mình, trong lòng nàng vẫn là một cỗ tà hỏa bốc lên.

Nữ nhân này không có xương à!

Đến từ Thu Hồng Lệ phẫn nộ + 288+ 288+ 288...

Thấy Thu Hồng Lệ phổi sắp tức nổ, Triệu Hạo đột nhiên thấy trong lòng mừng thầm, người trẻ tuổi vẫn là người trẻ tuổi, ai cũng muốn ôm trái ôm phải, nhưng nào có dễ dàng như vậy.

Ngay cả trẫm năm đó thân là hoàng đế, trong hậu cung cũng tranh sủng đấu đá kịch liệt, những nữ nhân kia ngoài mặt nhìn nhu nhược, thực tế một người so một người hung ác, một người so một người độc, tiểu tử này về sau còn nhiều đau khổ.

Để Thu Hồng Lệ dễ chịu là sau khi bay qua lớp nham thạch nóng chảy dày đặc, hai người rất tự nhiên buông nhau ra.

Tiếp đó đường dường như trở nên phức tạp lạ thường, khắp nơi đều là lối rẽ, hệt như mê cung.

Nhưng Cảnh Đằng dường như nhận ra đường, chậm rãi đi phía trước, mỗi lối rẽ đều không chút do dự.

Thu Hồng Lệ thầm nghĩ chẳng lẽ nàng khôi phục trí nhớ?

Nhưng biết hỏi nàng cũng không nói, đành nuốt nghi hoặc vào trong.

Nàng tới cạnh Tổ An, dù hơi giận hắn, nhưng trước mắt còn có việc quan trọng hơn, nàng âm thầm truyền âm: "A Tổ, chuyện hoàng đế lát nữa giải quyết thế nào?"

Dù mọi người nói dễ nghe là hợp tác, nhưng tất cả đều rõ, một khi đối phó xong Quỷ Vương, chính là lúc mọi người trở mặt.

Đến lúc đó Triệu Hạo chiếm ưu thế tuyệt đối, phe mình căn bản không thể phản kháng.

Mà không chừng lúc đuổi Quỷ Vương Triệu Hạo liền sẽ bỏ rơi bọn họ, vừa rồi Triệu Hạo vì tự vệ đã ném Huyền Bát Cảnh và Lý Trường Sinh cho Quỷ Vương ăn, bọn họ không muốn giẫm lên vết xe đổ.

Tổ An khẽ vỗ tay nàng: "Yên tâm, trong lòng ta biết rõ."

Thu Hồng Lệ hơi nghi hoặc hắn rốt cuộc có biện pháp gì, sao có thể bình tĩnh như thế, có thể Triệu Hạo ở cách đó không xa, nàng không tiện hỏi tới.

Triệu Hạo cười cười, không biết có phải nghe được hai người truyền âm hay không, hắn không vạch trần, ngược lại mở miệng: "Cảnh cô nương, tương tự Địa Viêm Ma loại quái vật kia, trong mộ lớn này còn bao nhiêu?"

"Cụ thể ta không rõ, chỉ biết trong mộ lớn này quái vật rất nhiều," Cảnh Đằng đáp, "Mặc kệ là Địa Viêm Ma, hay là tử vong kẻ thu hoạch vừa rồi, thực ra trong mộ lớn này không tính là đám mạnh nhất, rất nhiều tồn tại kinh khủng bị phong ấn ở chỗ sâu trong đại mộ, năm đó ngay cả Tiên Quân đều rất kiêng kị."

Triệu Hạo cũng giật mình, không ngờ Địa Viêm Ma loại tồn tại này trong mộ lớn vậy mà không tính là mạnh, phải biết đối phương đã có thể sinh ra uy hiếp nhất định với hắn, những quái vật kia ở chỗ sâu trong đại mộ, chẳng phải có khả năng ngay cả ta cũng đánh không lại?

Sao có thể!

Tổ An nghi ngờ nói: "Đại mộ này có rất nhiều tầng?"

Cảnh Đằng gật đầu: "Không sai, đại mộ này ngoài nhìn to lớn rộng rãi, nhưng không gian bên trong so với biểu hiện bên ngoài còn lớn hơn nhiều, không chừng liên tiếp với một số không gian đặc thù. Năm đó Tiên Quân cũng chỉ thăm dò mấy tầng trên cùng, càng xuống dưới ngay cả hắn đều cảm thấy nguy hiểm, sau đó phát sinh một số chuyện, Tiên Quân không có thời gian tiếp tục thăm dò."

Mấy người giật nảy mình, Bão Phác Tiên Quân chính là Tiên nhân được thế giới này công nhận, đường đường tiên nhân đều kiêng kị đồ vật chỗ sâu trong đại mộ này? Đại mộ này rốt cuộc là sao?

Triệu Hạo âm thầm vui mừng, lần này mình kết minh với bọn họ thật làm đúng, không phải vậy đối với nơi này không chút hiểu biết xông loạn, rất có thể chịu thiệt lớn.

Đồng thời hắn càng hưng phấn, đại mộ này thần bí mà cường đại như vậy, xem ra Tiên duyên đúng là thật.

Tiếp đó Cảnh Đằng dẫn bọn hắn tới một cầu thang xoắn ốc đi xuống, mọi người rõ ràng cảm thấy dường như giảm không ít khoảng cách, nghĩ tới khái niệm đại mộ này chia làm nhiều tầng mà nàng vừa nhắc, cũng không biết giờ là tầng bao nhiêu.

Dọc đường không biết là vận khí tốt hay là nàng dẫn đường, vậy mà không đụng phải bất kỳ quái vật nào.

Ban đầu Cảnh Đằng sẽ còn trả lời một chút vấn đề của mấy người, nhưng đi đến lúc sau, nàng dường như có chút tâm sự nặng nề, mấy người hắn hỏi thăm nàng dường như không nghe thấy, không tiếp tục để ý.

Tổ An nhịn không được kéo tay nàng: "Cô sao vậy, cảm giác có chút không đúng."

"Không có gì," Cảnh Đằng sắc mặt hơi tái nhợt, miễn cưỡng cười, "Sắp tới nơi rồi."

Lúc này mọi người phát hiện ngay phía trước có một thông đạo nghiêng xuống dưới, Triệu Hạo khẽ động trong lòng: "Đường vào mộ!"

Hắn thân là hoàng đế, mà lại là một hoàng đế đại nạn sắp tới, tự nhiên sẽ có điều lệ chế độ tương ứng giúp hắn tu Hoàng Lăng, đối với mộ táng tự nhiên rất mẫn cảm.

Không ngờ đây bản thân là đại mộ, bên trong lại còn có mộ trong mộ.

"Tiên Quân lột xác ở bên trong." Cảnh Đằng chỉ xuống dưới, mấy người loáng thoáng có thể thấy nơi đó có một cánh cửa bằng đồng xanh.

Triệu Hạo mừng rỡ, đang muốn xông tới, nhưng cuối cùng vẫn dừng lại.

Đã đối phương thân là Tiên nhân, không thể không có biện pháp dự phòng, vẫn là ở cạnh Cảnh Đằng này an toàn hơn.

Không biết nàng và Tiên Quân kia quan hệ thế nào, cảm giác biết quá nhiều.

Cảnh Đằng ngược lại không cần thúc giục, thẳng thắn đi tới chỗ sâu trong đường vào mộ.

Tổ An có chút lo lắng dò hỏi: "Lần này cô vào đại mộ không phải đến tìm bản thể à, có muốn đi tìm bản thể của cô trước không, bản thể của cô ở đâu?"

Cảnh Đằng lắc đầu: "Không sao, tìm được cấm chế quản thúc Quỷ Vương rồi nói."

Tổ An tạm thời đè nghi ngờ trong lòng xuống, cẩn thận từng li từng tí phòng bị xung quanh.

Theo lẽ thường, những đường vào mộ này khắp nơi cất giấu một số cơ quan trí mạng, huống chi còn là mộ táng của Tiên nhân.

Nhưng ngoài dự định là, trên đường đi vậy mà không có bất kỳ cơ quan nào, mấy người rất nhanh tới trước cánh cửa đồng xanh kia.

Triệu Hạo quan sát tỉ mỉ cánh cửa đồng xanh, vốn định theo hình dạng và cấu tạo cùng hoa văn của nó phỏng đoán một chút tình báo liên quan, nhưng cánh cửa đồng xanh này mộc mạc cực kì, không có chạm nổi, cũng không có hoa văn, hệt như cửa đồng bình thường.

Cảnh Đằng đứng trước cửa, đưa tay định đẩy, lại dừng giữa không trung, thần sắc dường như có chút phức tạp.

Thu Hồng Lệ nhắc nhở: "Cẩn thận trên cửa này có cấm chế."

Tuy nhiên tiểu kỹ nữ này trước mặt ta câu dẫn nam nhân của ta, nhưng đây là mâu thuẫn nội bộ nhân dân, lúc này nàng quan hệ đến an nguy của mọi người, không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Cảnh Đằng khẽ lắc đầu, đưa tay đẩy lên.

Một trận âm thanh không lưu loát truyền đến, cánh cửa đồng xanh nặng nề vốn dĩ cứ thế từ từ mở ra.

Mấy người Tổ An có chút khó hiểu, Bão Phác Tiên Quân kia vì sao không đóng cửa mộ táng của mình?

Triệu Hạo cũng đề cao cảnh giác, sự tình khác thường tất có yêu.

Cảnh Đằng lại giống căn bản không ý thức được nguy hiểm, thẳng thắn đi vào.

Mấy người còn lại đành căng thẳng toàn thân đi theo vào.

Bên trong là một không gian trống rỗng, trong mộ lớn vốn rất tối, nhưng trong này trên đỉnh đầu lại có một hồi ánh sao nhu hòa vương vãi xuống.

"A Tổ, mau nhìn." Thu Hồng Lệ điều chỉnh ống kính nhạy nhất, chỉ đỉnh đầu.

Tổ An ngẩng đầu nhìn lên, cả người không nhịn được ngây ra.

Đỉnh đầu không phải trần nhà đen nhánh, hoặc là bích họa, mà chính là đầy sao, loáng thoáng nhìn ra được một số chòm sao đặc thù, dường như lấy Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ bốn đại tinh đồ cầm đầu, các ngôi sao khác đều bảo vệ xung quanh.

Mà bốn đại tinh đồ hợp lại bảo vệ vị trí trung tâm nhất, nơi đó có một ngôi sao sáng nhất.

Ngay phía dưới ngôi sao đối ứng vị trí, thì đứng sừng sững một cỗ quan tài bằng đồng to lớn.


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com