Phím Tiên

Chương 165:



Chương 165: Lựa chọn

Vân Gian Nguyệt giật mình trong lòng, nghĩ thầm chính mình không phải là bị Băng Thạch Nữ này nhận ra rồi chứ?

Đang muốn nói gì đó, lại sợ giải thích quá mức tận lực ngược lại lộ ra sơ hở.

May mắn Yến Tuyết Ngân dò xét nàng vài lần sau vẫn lắc đầu: "Xin lỗi, hẳn là ta nhận lầm."

Nói xong phiêu nhiên rời đi, chung quanh không ít người ào ào hướng nàng chào hỏi, nàng cũng chỉ là hơi hơi gật đầu ra hiệu.

Nhìn bóng lưng xuất trần thoát tục của nàng khi rời đi, Vân Gian Nguyệt có chút ngứa răng, nữ nhân này có vẻ ngoài thật sự dọa người, khó trách những nam nhân kia từng người đều liếm nàng như vậy.

Tiếp theo phải tiến hành rút thăm đối trận, hôm nay quyết ra bốn người mạnh nhất, lại thêm Bùi Miên Mạn, tổng cộng có năm người, tất nhiên có một người được miễn đấu.

Trước kia không phải không có người nghi vấn qua loại tùy cơ này quá lớn, vạn nhất một người liên tục rút trúng được miễn đấu, chẳng phải là chiếm tiện nghi lớn?

Bất quá về sau người đứng đầu Đạo môn biểu thị, vận khí cũng là một phần của thực lực.

Các đại tông môn cao tầng đối với cái này ngược lại không có dị nghị gì, dù sao càng đến cảnh giới cao thâm, càng có thể cảm giác được một câu nói, thành tựu của một người một nửa dựa vào thiên phú và nỗ lực của mình, một phần khác thì là xem mệnh.

Một người tu hành giả khí vận càng mạnh, hắn sẽ có càng nhiều kỳ ngộ, tự nhiên cũng có không gian trưởng thành lớn hơn so với người khác.

Bất quá nhiều năm như vậy, thật cũng không có ai nhiều lần được miễn đấu, ngược lại có chút người được miễn đấu bởi vì không có trải qua vòng loại cường độ cao trước đó tôi luyện, dẫn đến vừa ra sân cường độ không theo kịp. . .

Đủ loại nguyên nhân dẫn đến quy tắc này cứ như vậy được bảo lưu.

Rất nhanh Ngô Tiểu Phàm của Chính Dương Tông, Vạn Quy Nhất của Bích Lạc Cung, Thạch Đỉnh Thiên của Thái Huyền Động, Bành Vô Diễm của Không Minh Đảo, còn có Bùi Miên Mạn ào ào đi tới trước một cái rương.

Cái rương này là Đạo Môn đặc chế, loại bỏ hết thảy dò xét của nguyên khí, lại thêm các đại tông chủ cấp bậc nhân vật ở ghế trọng tài bên cạnh giám sát lẫn nhau, cho nên không tồn tại khả năng làm giả.

Tâm tình mấy người đều có chút thấp thỏm, dù sao một cái rút thăm tốt xấu, rất có thể ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng của quán quân.

Đối với người khác mà nói, nếu như sớm rút trúng Ngô Tiểu Phàm mạnh nhất, đoán chừng sẽ dừng bước ở bán kết;

Đối với Ngô Tiểu Phàm mà nói, nếu như đối thủ ở bán kết quá mạnh, hai người tiêu hao quá độ, rất có thể trận chung kết sẽ bị người khác nhặt được tiện nghi.

Lúc này Tổ An hướng Bùi Miên Mạn vẫy tay: "Bùi cô nương?"

Hắn không muốn qua đó, chủ yếu là Hỏa Linh sư thái cả ngày một tấc cũng không rời ở bên cạnh nàng, muốn nói gì cũng không tiện.

Nhưng bây giờ gọi nàng qua, Hỏa Linh sư thái cũng không tiện đi theo rõ ràng như vậy.

Nhìn thấy hắn vẫy tay, Hỏa Linh sư thái âm thầm cười lạnh, Mạn Mạn nhà chúng ta tuy rằng ngày thường đối với ai cũng tươi cười chào đón, nhưng trong xương cốt lại bảo thủ hơn bất cứ ai, đến Bích Lạc Cung lâu như vậy, với ai cũng giữ khoảng cách đầy đủ, chưa từng nghe nói qua thân mật với ai.

Tiểu tử này tự cho là đã giúp Mạn Mạn một lần, liền có thể đối với nàng hô chi đến vung chi đi. . . ư?

Mắt bà ta trợn thật lớn, bởi vì bà ta nhìn thấy Bùi Miên Mạn vui vẻ chạy chậm qua, nhìn không ra nửa điểm không tình nguyện.

Những người khác cũng ào ào ghé mắt, có người hiếu sự thậm chí lộ ra nụ cười mập mờ, yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, Tổ đại nhân có lợi hại hơn nữa, dù sao vẫn là thiếu niên lang a.

Dù sao nụ cười ngọt ngào lớn như vậy, nam nhân nào lại có thể cự tuyệt được chứ.

Chỉ có Thu Hồng Lệ mười phần phiền muộn, nhìn người yêu và nữ nhân khác ân ân ái ái, mấu chốt là chính mình còn không thể biểu lộ thân phận. . .

"Tổ đại nhân, có chuyện gì vậy?" Bùi Miên Mạn chớp mắt với Tổ An, hắn cũng là một người giỏi diễn kịch, biết bên cạnh còn có người khác đang quan sát hai người, cũng không có xưng hô thân mật.

Tổ An lấy ra một viên đan dược: "Trước đó nàng tỷ thí bị thương, nơi này có một viên linh đan, nàng uống vào có chỗ tốt."

Do dự một chút hắn chia đan dược trong tay làm hai, đưa một nửa qua.

Chung quanh không ít người thần sắc cổ quái, nghĩ thầm gia hỏa này sao lại keo kiệt như vậy, tặng người đan dược còn có chỉ tặng một nửa?

Tán gái đều không nỡ tốn tiền vốn, xem ra đời này cô độc cả đời.

Bùi Miên Mạn thì là sững sờ, nghĩ thầm thương thế của ta không phải đã khôi phục gần hết rồi sao, hơn nữa còn là buổi tối ngươi tự mình chữa trị a.

Bất quá đối phương bảo nàng ăn, nàng cũng không có hoài nghi, trực tiếp nhận lấy, không chút do dự, nhét ngay vào miệng.

Hỏa Linh sư thái không kịp ngăn cản, cả người đều kinh ngạc đến ngây người.

Tình huống gì vậy, một nữ tử sao có thể tùy tiện ăn đồ vật của nam nhân khác cho?

Huống chi còn là đại mỹ nữ như Mạn Mạn?

Bà ta đen mặt hỏi Tổ An: "Ngươi cho nàng ăn cái gì?"

"Thuốc chữa thương a, ta vừa mới nói rồi." Tổ An nhún vai.

"Thuốc kia của ngươi tên là gì?" Có lẽ là phát giác được hỏi trực tiếp như vậy có chút cứng nhắc, đối phương dù sao cũng đã giúp Mạn Mạn, sau đó lại bổ sung một câu, "Những ngày này chúng ta cũng cho nàng uống rất nhiều linh dược, ta lo lắng dược tính sẽ xung đột."

"Không có tên, ta tự mình nghiên cứu chế tạo." Tổ An cười cười, "Yên tâm, sẽ không có xung đột."

Hắn cho Bùi Miên Mạn ăn là May Mắn Đan, muốn giúp nàng rút được lá thăm tốt.

Sở dĩ chia một nửa, là suy nghĩ đằng sau còn có một lần cần rút thăm.

Dù sao thời gian rút thăm cực ngắn, May Mắn Đan giảm một nửa hẳn là cũng đủ dùng đi. . .

"Mạn Mạn, con có chỗ nào không thoải mái không?" Hỏa Linh sư thái khẩn trương nắm tay Bùi Miên Mạn dò hỏi.

Đồng thời âm thầm hạ quyết tâm, trở về sẽ bí mật giáo dục nàng một phen, nha đầu này đối với người ngoài thật sự là không có chút cảnh giác nào, sao có thể không hỏi han gì mà tùy tiện ăn đồ vật nam nhân cho chứ, vạn nhất người ta cho con hạ dược thì làm sao bây giờ?

"Không có nha, thuốc của Tổ đại nhân hiệu quả rất tốt." Bùi Miên Mạn cười híp mắt trả lời.

Hỏa Linh sư thái nắm lấy cánh tay nàng dùng nguyên khí dò xét một phen, phát hiện thương thế của nàng cơ bản đã khôi phục, không khỏi khẽ giật mình, dược hiệu này tốt như vậy sao?

Các đại lão của các tông môn vẫn luôn nhìn chằm chằm Tổ An, vốn lo lắng hắn sẽ giở trò trong lúc rút thăm, bất quá thấy hắn chỉ là cho một viên đan dược, liền không còn quan tâm nữa.

Ngược lại là Vạn Quy Nhất mắt lom lom nhìn Tổ An, cùng ở Bích Lạc Cung, từ phản ứng của Hỏa Linh sư thái và Bùi Miên Mạn có thể thấy được đan dược kia hiệu quả kinh người, nghĩ thầm hắn cố ý chia đan dược làm hai, chẳng lẽ một nửa khác là cho ta sao?

Dù sao ta và Bùi Miên Mạn đều là người của Bích Lạc Cung, ta cũng bị thương, hơn nữa còn bị thương nặng hơn nàng một chút.

Nếu như là ngày thường, hắn khẳng định không hy vọng xa vời những thứ này, nhưng lần này liên quan đến việc đoạt giải nhất, hắn không muốn mất đi bất kỳ cơ hội nào.

Nhìn thấy hắn trông mong nhìn mình, trên mặt thậm chí khó được lộ ra nụ cười "nịnh nọt", Tổ An khẽ giật mình, đáp: "Nữ lưu ID nam tự cường."

Nói đùa gì vậy, nửa viên May Mắn Đan này là để dành cho Mạn Mạn, làm sao có thể cho ngươi.

Vạn Quy Nhất nghe không hiểu lời hắn nói, nhưng cũng đại khái hiểu được ý tứ của hắn, trong lòng nhất thời phiền muộn vô cùng.

Tiếp theo bắt đầu rút thăm, Tổ An vốn muốn để Bùi Miên Mạn rút trước, miễn cho có người khác rút trúng được miễn đấu.

Bất quá nghĩ lại, như vậy thì uổng phí danh tiếng của May Mắn Đan, hơn nữa như vậy khó tránh khỏi sẽ khiến người khác hoài nghi.

Sau đó mấy người theo trình tự bình thường rút ra một tấm ngọc bài từ trong rương.

Bùi Miên Mạn nhìn ngọc bài trong tay, không khỏi khẽ giật mình, Hỏa Linh sư thái nhìn một chút, nhất thời mặt lộ vẻ cuồng hỉ.

"Lại là nàng được miễn đấu, có nhầm lẫn không vậy?" Không ít đệ tử dự thi đều hồ nghi nhìn ghế trọng tài, nghĩ thầm có phải là Bùi Miên Mạn sinh ra vừa lớn vừa xinh đẹp, những lão sắc phôi này muốn quy tắc ngầm, sau đó âm thầm thao túng?

Vương Vô Tà mấy người cũng giật mình, bất quá trước kia cũng không phải là không có người liên tục rút trúng hai lần được miễn đấu, sau đó rất nhanh thần sắc liền khôi phục bình thường, dù sao không có khả năng liên tục ba lần đều được miễn đấu a?

Mấy nhà vui mừng mấy nhà sầu, sắc mặt Vạn Thông Thiên liền không được tốt như vậy.

Bởi vì Vạn Quy Nhất rút trúng Ngô Tiểu Phàm mạnh nhất.

Vạn Quy Nhất ngược lại không có bất kỳ vẻ uể oải nào, ngược lại hai mắt bộc phát ra chiến ý trước nay chưa từng có, trong lòng hắn, đối thủ duy nhất trong toàn bộ chín tông Đạo môn chính là Ngô Tiểu Phàm, lần này vừa vặn quyết một trận thắng thua.

Bành Vô Diễm của Không Minh Đảo thì là đối trận với Thạch Đỉnh Thiên của Thái Huyền Động.

Thu Hồng Lệ nhìn đối thủ này, cười tủm tỉm nói: "Thạch sư huynh, vòng sau mong rằng thủ hạ lưu tình nha."

Thạch Đỉnh Thiên gãi đầu: "Cô rất mạnh, ta không nhất định có thể đánh thắng cô."

"Đã đánh không lại, vậy huynh liền trực tiếp đầu hàng đi." Thu Hồng Lệ cười nói.

Thạch Đỉnh Thiên khẽ giật mình, nửa ngày không biết nên nói tiếp như thế nào, chỉ có thể nói: "Hai vị động chủ bảo ta giành thứ hạng tốt trở về, ta không tiện trực tiếp đầu hàng."

"Đùa với huynh thôi." Thu Hồng Lệ không để ý, ánh mắt liếc qua đều là đang đánh giá Tổ An, đáng tiếc thân phận bây giờ có hạn, không có cách nào nhận nhau với hắn.

A a a, thật muốn nhiệm vụ lần này sớm kết thúc a.

Hai ngày tiếp theo, Tổ An vẫn luôn lưu ý tình hình bên Dịch quận, bất quá mặc kệ là Tiếu Kiến Nhân hay là Trương Tử Đồng đều không có truyền tin tức cho hắn, xem ra vẫn chưa điều tra rõ ràng.

Tạ Đạo Uẩn những ngày này rất bận rộn, xuyên qua trong núi non trùng điệp của Tử Sơn, điều tra từng nơi có khả năng có vấn đề.

Bất quá có thể thấy được biểu cảm của nàng càng ngày càng nhẹ nhõm, bởi vì nàng theo phương pháp sư phụ dặn dò, ở các nơi đều không có kiểm trắc được sự tồn tại của loại sát trận kia, điều đó chứng minh Quốc Sư và Chính Dương Tông vẫn đáng tin.

Tổ An thì an bài Trương Tử Giang và Vương Bá Lâm một bên tu sửa các loại cung điện của Tử Sơn, một bên bố trí trạm gác ngầm ở các nơi, đảm bảo vấn đề an toàn.

Hắn đôi khi cũng sẽ cảm thấy có chút vẽ vời thêm chuyện, nhiều cao thủ Đạo môn ở đây như vậy, ai lại nghĩ quẩn mà chạy tới đây gây bất lợi cho hoàng đế?

Thời gian rảnh muốn đi tìm Bùi Miên Mạn, nhưng Hỏa Linh sư thái canh giữ nàng rất chặt, phảng phất như lo lắng con gái mình bị những kẻ tóc vàng kia nhúng chàm.

Hắn cũng không dám lại giả mạo Hỏa Linh sư thái và Vạn Thông Thiên viết thư cho nhau, "cuộc hẹn" của hai người đêm đó hiển nhiên không được vui vẻ cho lắm.

Nếu như lại thêm một lần nữa, hai người đều không phải là kẻ ngu dốt, khẳng định sẽ ý thức được sự mờ ám trong đó.

Nếu như bị bọn họ biết là ta giở trò quỷ, xấu hổ giận dữ khó chịu phía dưới đoán chừng thật sự là cục diện không chết không thôi.

Mấu chốt là Đại Mạn Mạn sau đêm đó, dường như cũng không quá nguyện ý phối hợp, hỏi nàng ngày đó sau đó đã xảy ra chuyện gì với Sơ Nhan hắn cũng không nói.

Không có cách nào đi đến chỗ Mạn Mạn, hắn đành kiên trì đi cầu kiến Sở Sơ Nhan, đáng tiếc bị Yến Tuyết Ngân ngăn cản.

Vốn muốn thừa cơ hội này làm quen với Yến Tuyết Ngân, ai biết đối phương lại không hề nể mặt.

Liên tục tìm mấy lần, Yến Tuyết Ngân rốt cục nhịn không được, mặt lạnh như băng nhìn hắn: "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì, chẳng lẽ còn muốn có ý đồ sư đồ kiêm thu sao?"


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com