Từ nhà vệ sinh đi ra, Tần Kiểu thấy bên cửa sổ sát đất có một người đang đứng. Người đàn ông quay mặt ra ngoài cửa sổ, bóng lưng thon dài, ngón tay xương xương kẹp một điếu thuốc.
Ngoài cửa sổ là màn đêm bao phủ, anh cứ thế đứng ở nơi giao thoa giữa ánh sáng và bóng tối, đường nét hoàn mỹ được phác họa rõ ràng, thanh lãnh và cô độc.
Chẳng trách một đạo diễn lớn trong nước từng đ.á.n.h giá anh là diễn viên trời sinh, giơ tay nhấc chân đều là câu chuyện. Dù anh chẳng làm gì, cứ đứng đó thôi cũng tự toát ra cảm giác đầy chất điện ảnh.
Loại khí chất này là thứ mà nhiều người cả đời cũng học không được.
Nghe thấy động tĩnh, người đàn ông quay đầu nhìn về phía cô.
Ánh mắt anh nhàn nhạt, chỉ là cái nhìn hờ hững cũng khiến người ta như tắm mình trong gió xuân.
Tần Kiểu không ngờ Bùi Ngọc Sơ vẫn còn ở đây, vừa rồi không phải anh đã đi rồi sao? Nghĩ đến kỹ năng diễn xuất vụng về vừa rồi bị anh vạch trần tại trận, trên mặt cô vẫn có chút ngượng ngùng.
Cô đang do dự có nên qua chào hỏi không thì người đàn ông đã mở lời trước: “Tần tiểu thư dặm phấn xong rồi à?”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Tần Kiểu cũng hào phóng đi tới, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra: “Vâng, vừa rồi quên nói lời cảm ơn, cảm ơn anh đã giúp tôi giải vây.”
Thấy cô đi tới, Bùi Ngọc Sơ dụi điếu t.h.u.ố.c còn chưa hút hết phân nửa trên tay: “Không có chi, tôi nghĩ không có tôi thì Tần tiểu thư cũng có thể tự giải vây cho mình.”
Tần Kiểu: … Cho nên, đây là đang ám chỉ cô hung dữ sao?
Tuy nhiên biểu cảm trên mặt Bùi Ngọc Sơ vẫn ôn hòa như thường, cũng chẳng nhìn ra chút trêu chọc nào.
“Vậy tôi vẫn muốn cảm ơn Bùi lão sư đã giúp tôi tìm lại giọt mưa nhỏ.”
Bùi Ngọc Sơ nhàn nhạt nhìn cô, đáy mắt dường như có ý cười ẩn hiện, rung động lòng người: “Đừng khách sáo, loại t.h.u.ố.c mỡ này khả năng chữa lành rất tốt, em có thể thử xem.”
Nói rồi anh đưa qua một tuýp t.h.u.ố.c mỡ, ý bảo Tần Kiểu bôi lên cổ.
Mắt Tần Kiểu sáng lên, mọi sự xấu hổ đều tan biến: “Cảm ơn Bùi lão sư.”
Bùi Ngọc Sơ chỉ cười ôn hòa.
“Bùi lão sư ngay cả t.h.u.ố.c mỡ cũng mang theo bên người sao?” Tần Kiểu được đà lấn tới hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhận ra ý tứ thăm dò của đối phương, Bùi Ngọc Sơ khẽ nhướng mày.
Tần Kiểu cười đúng mực: “Nếu Bùi lão sư không tiện nói thì coi như tôi chưa hỏi.”
Bùi Ngọc Sơ cong môi dưới: “Không có gì không tiện, lúc mua cửa hàng đang có chương trình mua một tặng một. Hiệu quả không tệ nên tôi giữ một tuýp bên người.”
“Hả? Bùi lão sư bị thương sao?”
“Không, là mua cho Nguyệt Nguyệt nhà tôi.”
Tần Kiểu cạn lời: “Nguyệt Nguyệt…”
Bùi Ngọc Sơ thản nhiên đáp: “Con gái tôi.”
Tần Kiểu: “…”
Nguyệt Nguyệt rõ ràng là một con chó!
Tưởng cô là fan lâu năm mà không biết sao!
Tần Kiểu cười ngoài mặt nhưng trong lòng mỉa mai: “Được dùng chung loại t.h.u.ố.c với con gái Bùi lão sư, tôi thật vinh hạnh quá!”
Nghe giọng điệu âm dương quái khí của cô, ý cười trong mắt Bùi Ngọc Sơ càng sâu hơn.
Tiêu Trạch vừa cởi áo nằm xuống liền nghe được đoạn đối thoại ái muội không rõ ràng giữa Tần Kiểu và Bùi Ngọc Sơ, trong lòng càng thêm bực bội không thôi.
Ôn Uyển dán sát vào người hắn, không kìm được thở dài: “Haizz, Tần tỷ tỷ sao lại không màng danh tiết như thế, đặt danh dự hoàng tộc ở chỗ nào? Tỷ ấy nếu thích Hoàng thượng thì không nên không minh bạch với nam nhân bên ngoài như vậy.”
“Cái thứ tiện nhân lẳng lơ ong bướm này, giả vờ thanh cao nhưng sau lưng lại khắp nơi câu dẫn đàn ông, ngay cả người có vợ con cũng không tha, bản chất hạ tiện như thế! Uổng cho Trẫm…” còn từng lập nàng làm Hoàng hậu!
Tiêu Trạch càng nghĩ càng giận.
Tần Kiểu khi còn sống không chịu để hắn sủng hạnh người khác, còn nói cái gì nàng không thể chung chồng với kẻ khác. Năm đó cơ nghiệp hắn chưa vững, quyền hành nằm trong tay Tần Đảng, hắn là hoàng đế bù nhìn nên đành nhẫn nhịn, tùy ý để Tần Kiểu bá chiếm hậu cung.
Hiện tại, người đàn bà luôn miệng nói không chung chồng ấy lại ở bên ngoài quyến rũ gã đàn ông đã có gia đình.
Tiêu Trạch nghẹn cục tức này, làm gì còn chút buồn ngủ nào.