Chiếc gương sáng treo cao, với mục đích soi sáng mọi việc, xua tan bóng tối cho nhân gian.
Thế nhưng, vị quan phụ mẫu cai quản Ngân Châu lại dám đập mạnh bàn án, giữa chốn công đường mà ngang nhiên đảo lộn trắng đen: “Mẹ ngươi không biết điều, dám cản trở quan gia làm việc, cha ngươi cấu kết với loạn dân, giữa ban ngày ban mặt dám hành thích tướng quân, không đồ sát dân làng các ngươi đã là nhân từ lắm rồi."
"Tiện dân dám to gan làm loạn công đường, đánh thêm hai mươi gậy nữa cho ta, sống c.h.ế.t mặc bay."
Vụ kiện không thành, nếu không phải dân làng Hạnh Hoa liều c.h.ế.t phản đối, có lẽ ta đã c.h.ế.t dưới những gậy đánh người đầy m.á.u kia rồi.
Dân đen kiện quan, đúng là không biết lượng sức mình.
Nhưng những người đã c.h.ế.t thảm dưới vó ngựa kia, cần có người thay họ kêu oan.
Lão trưởng thôn vừa khóc vừa viết xong huyết thư, run rẩy đưa cho ta.
"Đứa nhỏ, chúng ta đến Ninh Thành, cầu xin quan tri phủ đại nhân minh oan."
Năm ngoái, Ninh Thành gặp hạn hán, lũ lụt, dịch bệnh, ba tai họa cùng ập đến, không một ai trong triều dám đến cứu trợ.
Chỉ có vị ngự sử đại nhân xuất thân là võ tướng ở Lương Châu, xin lệnh đến đó, hiện giờ đang kiêm nhiệm chức tri phủ Ninh Thành, chuyên xử lý những vụ án oan ức.
Cũng chính là vị quan văn võ song toàn số một Đại Khánh này.
"Đúng vậy! Tri phủ Ninh Thành, tổng quản công việc của các châu huyện, chúng ta cùng nhau đi kiện."
Giấy kêu oan m.á.u chưa khô, thì thôn Hạnh Hoa đã chìm trong biển lửa.
Tiếng kêu khóc thảm thiết hòa lẫn với tiếng vũ khí đ.â.m vào da thịt, tiếng gào thét đau đớn vang lên khắp nơi.
Tên quan phụ mẫu mặc áo bào của Ngân Châu, đang cung kính đứng bên cạnh tên tướng quân khát máu.