“Ha ha, chư vị, pháp thông của lão Chu ta vừa rồi thế nào hả?”
Nhìn đám yêu ma cùng đạo hữu ngày xưa đều bị mình dọa cho c.h.ế.t sững, Chu Thu Sinh càng thêm đắc ý.
“Chu Đại Vương giấu sâu thật đấy~”
Hắc Sơn Tiều Hoa Lang đẩy phắt hai con yêu một đực một cái đang dựa vào người mình ra, mặt mày đen kịt.
“Ha ha, nói thật thì cũng do lão Chu ta may mắn thôi, dạo gần đây vô tình mà đột phá được.”
Nói cứ như thể là chuyện ngoài ý muốn vậy.
“A di đà Phật, nay mọi người đã ăn uống no say cả rồi, chắc Chu Đại Vương cũng có thể nói mục đích thật sự của bữa tiệc này đi chứ? Dù sao, chẳng lẽ ngài mở tiệc linh đình chỉ để khoe tu vi trước mặt chúng ta thôi sao?”
Bên dưới, giọng nói trầm thấp của Thích Nhiên vang lên.
Chu Thu Sinh quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt đen như đáy nồi của Thích Nhiên thì trong lòng càng sung sướng, cười lớn:
“Ha ha, lão rết già kia cuối cùng cũng nóng ruột rồi hả? Hắn sợ ta chiếm lấy Liên Hoa Sơn, rồi cướp mất ‘Hương Người Thịt Nến’ của hắn chứ gì? Hừ, đúng là một con giun may mắn, tầm mắt nông cạn cũng đến thế là cùng.”
Tuy trước đó có cảm nhận được luồng khí bứt rứt thoáng qua từ người Thích Nhiên, nhưng Chu Thu Sinh, kẻ đã tu đến Tam cảnh, sớm chẳng còn coi hắn ra gì nữa.
Ngay cả ngọn Liên Hoa Sơn mà hắn từng thèm khát ngày đêm, lúc này cũng chẳng còn mấy hứng thú.
“Có điều, con rết này tư chất cũng không tệ, thu về làm tay sai thì cũng đáng.”
Vừa nghĩ thế, Chu Thu Sinh lại nhìn quanh đám yêu ma đang đồng loạt ngẩng đầu nhìn hắn đầy nghi hoặc, liền cười ha hả, phất tay áo một cái rồi ngồi xuống chiếc bảo tọa kết từ xương trắng.
Phía sau hắn, mấy nữ yêu lõa thể như đã quen việc, kẻ cầm dù, người quạt gió, kẻ khác thì đút rượu, đút thịt.
“Bữa tiệc hôm nay, thứ nhất là để lão Chu ta tụ họp cùng chư vị; thứ hai…” — hắn nhe răng cười — “...là muốn cùng chư vị thương nghị một đại sự.”
“Ồ? Không biết Chu Đại Vương nói là đại sự gì đây?”
Lời vừa dứt đã có kẻ lên tiếng, rõ ràng là đã chuẩn bị sẵn.
Thích Nhiên quay lại nhìn, chỉ thấy mụ bà mặt quỷ vốn đang được một đám yêu đực hầu hạ bỗng ngồi thẳng người, mở miệng hỏi.
“Con mụ già này… sớm biết chuyện rồi à?”
Thích Nhiên nhíu mày, liếc sang phía khác — chỉ thấy Hoàng Đại Quan, Lang Cao và Hắc Sơn Tiều đều mờ mịt chẳng hiểu gì, ngược lại tên Địa Thi vẫn cúi đầu ăn uống như thể chẳng liên quan gì đến mình.
“Thú vị thật, xem ra Chu Thu Sinh này đã sớm thu phục được mụ già kia với tên Địa Thi rồi. Phải nói hắn cũng có chút thủ đoạn — đã tu đến Tam cảnh mà vẫn cẩn trọng như vậy. Xem ra nếu hôm nay ta không đáp ứng, e rằng ta với mấy kẻ này chẳng thể ra khỏi Hắc Phong Lĩnh này được đâu.”
Không chỉ Thích Nhiên nghĩ vậy — Hoàng Đại Quan, Hắc Sơn Tiều và Lang Cao đều đã nhận ra điều đó, sắc mặt ai nấy đều trở nên khó coi, ánh mắt lộ vẻ hung hãn.
“Ha ha, chư vị yên tâm, lão Chu ta không phải hạng người ‘được sung sướng rồi quên kẻ đào giếng’ đâu.”
Chu Thu Sinh cười hề hề, phất tay một cái —
“Xì xì—”
Một luồng sáng nổ tung giữa không trung, hóa thành từng đám mây sâu, rồi tụ lại thành hình dạng một tòa thành trấn tinh xảo, sinh động như thật.
“Huyện Thanh Việt?”
Đám yêu ma nhận ra ngay. Đó chính là nhân tộc đại huyện cách Hắc Phong Lĩnh ba trăm dặm — nơi có đại trận khí vận trấn thủ, khiến bọn chúng dẫu thèm thuồng cũng chẳng dám bén mảng.
“Chu Đại Vương, ý ngài là sao đây?”
Lang Cao đặt chén rượu xuống, mặt hiện rõ vẻ khó chịu.
“Ha ha, đúng như Lang huynh nghĩ — bản vương muốn triệu tập yêu binh, đại hội quần ma, đ.á.n.h chiếm đại huyện của nhân tộc, cùng chư vị chia nhau hàng vạn huyết thực trong thành.”
“Ầm!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lang Cao bật dậy, ném mạnh chén rượu xuống đất.
“Con mẹ nó! Lão già kia, ngươi tu luyện đến hỏng cả đầu rồi à?! Thành trì nhân tộc là nơi có khí vận xã tắc bảo hộ, chúng ta chỉ cần bước vào là bị khí vận thiêu rụi sống, giờ ngươi còn muốn dẫn chúng ta đ.á.n.h thành? Ngươi điên thật rồi! Lão tử không theo đâu!”
Nói đoạn, Lang Cao nổi giận đùng đùng, hóa thành một luồng yêu phong định bỏ đi.
Nhưng Chu Thu Sinh chẳng hề nổi giận, chỉ thong thả vuốt ve nữ yêu trên đùi, giọng nhàn nhạt:
Nhất Tiếu Hồng Trần
“Ồ? Nếu bản vương nói rằng — đại trận khí vận ấy, giờ đã không còn tác dụng với chúng ta nữa thì sao?”
Câu nói ấy vừa rơi xuống, toàn bộ không gian như bị ai ấn nút dừng lại.
Lang Cao đang nửa hóa yêu phong lập tức đứng sững tại chỗ. Hắc Sơn Tiều ngây người nhìn chén rượu trong tay. Hoàng Đại Quan quay đầu gần như một trăm tám mươi độ. Còn lại đám yêu ma khác đều trợn mắt, c.h.ế.t lặng.
Tựa như, tin này chấn động đến mức khiến thiên địa cũng phải nghẹn lời.
“Không… sao có thể?”
“Từ khi nào vậy?”
“Tại sao bọn ta chưa từng nghe nói?”
…
Một lát sau, đại điện như nổ tung, yêu ma gào thét ầm ĩ, ai cũng không tin nổi lời của Chu Thu Sinh.
“A di đà Phật~”
Giữa khung cảnh hỗn loạn ấy, Thích Nhiên bỗng đứng dậy. Một tiếng Phật hiệu vang lên, át đi mọi tiếng gào rú trong đại điện.
Tất cả yêu ma đều ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Thích Nhiên chậm rãi bước ra, ngước mắt nhìn về phía người đàn ông nhân tộc vẫn đang bình thản ăn thịt, uống rượu ở góc bàn.
Đến lúc này — như có tia chớp lóe ngang bầu trời — một đáp án khó tin bỗng hiện lên trong đầu hắn, khiến tất cả yêu ma đều lần lượt quay đầu nhìn theo, ánh mắt dần ánh lên tia hy vọng.
“A di đà Phật, công tử Trịnh, vậy ra đây chính là mục đích ngài đến Hắc Phong Lĩnh?”
“Bộp~”
Người đàn ông kia nhẹ nhàng đặt đũa xuống, thong thả lau miệng, rồi ngẩng lên đối mặt với Chu Thu Sinh, khóe môi khẽ nhếch.
“Hòa thượng Đàm Hiến quả thật nhạy bén — không sai, ta rất xem trọng ngươi.”
Nói rồi, Trịnh công tử liếc nhìn Thích Nhiên bằng ánh mắt tán thưởng, sau đó chậm rãi quét mắt qua đám yêu ma phía dưới, nụ cười trên môi càng thêm méo mó, điên cuồng:
“Chu Đại Vương nói đúng — nay thiên hạ tai ương liên miên, nhân họa chồng chất. Tham quan lại tung hoành, quân phiệt cát cứ, sưu cao thuế nặng, dân chúng khổ không kể xiết...
Haizz, không thể không nói — đã đến cảnh tượng mạt triều rồi.”
“ẦM—”
Dù hắn chẳng nói gì rõ ràng, nhưng lại như nói hết thảy.
Đám yêu ma nghe đến đây liền phát cuồng:
“GRÀO—!”
“KHÈ—!”
“…”
Bọn chúng x.é to.ạc da thịt, có kẻ hóa về nguyên hình, có kẻ lôi ngay yêu bên cạnh ra mà c.ắ.n xé.
Yêu khí ngút trời hóa thành từng cột khói đen dựng thẳng lên không trung.
Chỉ trong chớp mắt, cả vùng Hắc Phong Lĩnh trăm dặm bỗng biến thành một ma huyệt sống, nơi gió tanh cuộn trào, tiếng gào khóc, hú hét, rền rĩ vang vọng khắp trời đất!