Lần này để cho Tần Phong tham gia vòng loại sinh tử đấu, cũng là vì giúp hắn mở mang thêm kiến thức, nhưng không ngờ hắn lại cho mình "học"
thêm một bài học.
Củng cố căn cơ biến thái như vậy cũng thôi đi, hắn còn lặng lẽ tu luyện kiếm ý đến tam cấp!
Đúng!
Còn có Lục Đạo Đế Quân nhắc tới Thương Thiên Phách Thể, cũng không biết có phải sự thật hay không. Nếu là thật, thì tiểu tử này thật đúng là một tên đại lừa gạt, một tên biến thái.
“Không biết!?”
Ánh mắt của Lục Đạo Đế Quân lại nhìn về phía Tần Phong trong hình chiếu.
Ông ta dĩ nhiên yêu thích thiên phú của Tần Phong, chỉ là quy củ chính là quy củ, nếu như hắn không chủ động bỏ quyền thì ông cũng không thể đưa hắn ra ngoài.
Lúc này…
Tại nơi ở của Giao Long, tiếng nổ vang lên liên miên bất tuyệt.
“Nghệ thuật, chính là nổ tung!!”
Trên mặt Phương Thường lộ đầy vẻ điên cuồng. Chỉ thấy Giao Long bị "bom hình người"
liên tục dội nổ, lân phiến trên thân không ngừng rơi rụng, máu tươi đổ xuống như mưa.
Nhưng Phương Thường vẫn không hài lòng với điều này, y lợi dụng Phật Đà ma âm, biến thêm nhiều người đến quan chiến trở thành nô dịch.
“Gia hỏa này quá tàn nhẫn!”
Mọi người ở bên ngoài đều vô cùng tức giận, quả nhiên không thể khoan dung với người tu luyện ma công.
Bọn hắn đã không còn là con người, sớm đã mất đi lòng kính sợ đối với sinh mạng. Nhân mạng trong mắt bọn hắn ngay cả sâu kiến cũng không bằng. Huống chi y là môn sinh thiên tử của Đại Hạ, còn những người bị nô dịch lại là người của hoàng triều Âm Nguyệt.
Sắc mặt Nam Phong công chúa tái nhợt, thực sự không thể tin được Phương Thường đã biến thành bộ dạng này.
Trong suy nghĩ của cô, hình ảnh công tử văn nhã, lịch sự hoàn toàn trái ngược với Phương Thường ích kỷ, tư lợi, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn vào lúc này.
Lão giả bảo hộ trong sứ đoàn cũng chậm rãi mở miệng nói: “Nhập ma là phóng xuất toàn bộ dục vọng bị áp chế trong người ra bên ngoài. Nói cách khác, vẻ nho nhã trước kia chỉ là ngụy trang, nhưng thực tế thì sâu bên trong nội tâm hắn chính là loại tiểu nhân ích kỷ, tư lợi.”
“Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!”
Nam Phong công chúa liên tục lắc đầu, căn bản không tin Phương Thường là loại người này.
Trong lòng của nàng, Phương Thường là bạn lữ hoàn mỹ nhất. Cái nhìn về đại cục của y khiến cho người ta cảm thấy chấn kinh, y có thể tùy ý sáng tác những bài thơ thiên cổ, mặc kệ cục diện có bao nhiêu khó khăn thì y đều có thể nhẹ nhõm hóa giải, thậm chí còn chế ra những đồ vật xưa nay chưa từng có.
Y phải là loại người có tâm địa vô tư và rộng rãi, sao lại có thể là tiểu nhân ích kỷ tư lợi được!?
“Ai!”
Lão giả bất đắc dĩ thở dài một tiếng, cũng không nói thêm cái gì.
Một bên khác…
Tần Phong đã kết thúc màn làm nóng người. Hắn giao Tiểu Bạch cho Thiên Quân, rồi sau đó dùng tốc độ cực nhanh vọt vào trong sơn động.
“Thật sự đi à!?”
Thiên Quân kinh hãi trợn mắt há mồm, trong đầu trống rỗng.
Không phải y chưa từng gặp qua người không sợ chết, nhưng loại đi chịu chết thật như Tần Phong thì đúng là lần đầu tiên.
“Tìm được!!”
Tần Phong vừa xông vào sơn động liền quả quyết mở ra Trùng Đồng, lập tức "nhìn"
thấy rõ ràng một con rồng to lớn đang cuộn mình nằm trong sơn động.
Lúc này…
Đại Long đang ngủ rất say, nó không nghĩ sẽ có kẻ nào lớn mật, dám đến khiêu chiến nó.
Cho dù vừa rồi nó mơ hồ nghe thấy tiếng gào thét của Giao Long thì nó cũng không quá coi trọng. Cứ mỗi lần mở chiến trường sinh tử thì lại có mấy thanh niên nhiệt huyết cảm thấy mình vô địch thiên hạ, cuối cùng biến thành bữa tối cho con lươn nhỏ kia.
“Ân!?”
Đại Long hơi nâng mí mắt, dường như cảm nhận được có người đi vào.
Rút kiếm!!
Ngay lúc Đại Long mở mắt, Tần Phong liền rút kiếm khỏi vỏ, một luồng kiếm quang u ám như nước chợt lóe.
Âm vang!!
Đường kiếm cao vút và sắc bén như xuyên mây phá đá, khiến cho tâm trí của Đại Long chấn động.
Không tốt!!
Gặp nguy hiểm!!
Có "lão lục"
muốn đến lén lút nó!!
Còn không đợi Đại Long kịp phản ứng, thân ảnh bạch y như tuyết của Tần Phong đã lóe lên như tia chớp, nhẹ nhàng bay lên như chim yến, một luồng kiếm quang kinh người đột nhiên xuất hiện trong động.
Rút kiếm, xuất kiếm, thu kiếm, động tác liền mạch!
Phập một tiếng!
Một luồng máu tươi phun ra. Đại Long cảm thấy trước mắt tối sầm, từ mắt trái truyền đến một cơn đau nhói buốt óc, nhanh chóng lan ra toàn thân.
“Rố...n...g...”
Cơn đau đớn tột độ khiến Đại Long phát ra một tiếng rống chói tai, vang vọng khắp trời đất. Mắt trái bị đâm mù càng khiến nó trở nên điên cuồng, đất đá trong sơn động ầm ầm sụp đổ, từng đạo vết rách dữ tợn không ngừng lan ra.
Thiên Quân nhịn không được kinh hô một tiếng, nhìn thấy Tần Phong không có việc gì thì tâm cũng buông xuống.
Nhưng một giây sau, trái tim lại một lần nữa bị nhấc lên.
Ầm ầm!!
Sơn động triệt để đổ sụp.
Một con rồng đen khổng lồ dài gần 100 mét từ trong đống đổ nát bay lên trời. Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện mắt trái của con rồng đã biến thành một lỗ máu. Nó gầm lên giận dữ trong không trung, như thể đang nói rằng, nó phải tìm ra tên lão lục đã đâm mù mắt nó, sau đó chém hắn thành muôn mảnh.
“Ai nha thỏ mẹ, ầm ĩ chết thỏ ta rồi!”
Tiểu Bạch vội vàng kéo đôi tai dài xuống, ngăn chặn âm thanh làm tổn thương tai.
“Mẹ nó, Tần Phong thật sự muốn giết rồng!!”
Toàn bộ người xem ở bên ngoài đều sợ ngây người, trong lòng hồi lâu không cách nào bình tĩnh lại.
Bọn hắn phát hiện Tần Phong này thực sự quá "hổ", Linh Vũ nhất trọng đã dám chạy tới khiêu chiến Đại Long, lại còn thành công chọc mù mắt của đối phương. Đây là chuyện chưa từng xảy ra trong chiến trường sinh tử từ trước đến nay.