Cùng lúc đó, Tần Hạo ở Vô Song Thành, Lâm Tam ở Cực Nam Băng Nguyên cũng như Diệp Thần, cảm nhận được một cảm giác nguy cơ mãnh liệt dâng lên trong lòng.
Ngay cả Giang Hà đang đọc sách trong Phòng Sách Chi Vị, cũng thấy tim đập thình thịch, bất an.
Y hoảng hốt: "Chẳng lẽ... Tần Phong phát hiện ra tung tích của mình rồi!?”
"Giang Hà, ngươi bị bệnh sao?”
Tam Thu bên cạnh thấy sắc mặt Giang Hà không đúng, vội đưa tay sờ trán.
"Cái gì? Giang Hà bị bệnh!?”
Các sư huynh vốn đang hóng hớt cực quang, nghe vậy vội vàng xúm lại, đẩy Tam Thu ra, ân cần hỏi han Giang Hà, y hệt một đám "liếm cẩu" hay tin nữ thần bị ốm.
"Đa tạ các vị sư huynh quan tâm, ta không sao!”
Giang Hà cố gắng mỉm cười cảm ơn, thân thể lại theo bản năng lùi lại.
Y vốn tưởng đến Phòng Sách Chi Vị là có thể yên tâm đọc sách thánh hiền, ai ngờ nơi này không có một mống nữ đệ tử nào, dẫn đến ánh mắt của đám sư huynh nhìn y... càng ngày càng kỳ quái.
"Bệnh thì phải nói với sư huynh, đêm nay sư huynh chuyển đến phòng ngươi tiện chăm sóc!”
"Hay là để ta, ta đêm nay chuyển qua chiếu cố Giang Hà tiểu sư đệ!”
"Đừng tranh, ta mới là người biết chăm sóc nhất!”
...
Ngay khi các sư huynh đang tranh cãi ỏm tỏi, một cỗ khí tức đột nhiên vọt thẳng lên trời.
"Là Vu tiên sinh!!"
Mọi người giật mình, nhao nhao quay đầu nhìn về phía một tiểu viện.
Chỉ thấy thư hương văn khí trong tiểu viện hóa thành đại đạo chi ngôn phiêu đãng trên không, thiên địa âm dương nhị khí lưu chuyển, ngũ hành linh quang lay động, vạn đạo hào quang, dị hương bay xa, loan phượng nhảy múa, vạn đóa kim liên chiếu rọi cửu thiên.
"Hiển thánh!!"
Giang Hà mở to hai mắt kinh hô, tim đập thình thịch.
Giống như mục tiêu cuối cùng của võ tu là thành tựu Đại Đế, văn tu đạt tới cảnh giới nhất định sẽ "hiển thánh", cũng báo hiệu có thể mượn thế thiên địa, tranh cao thấp cùng Đại Đế.
"Tốt quá rồi, tiên sinh hiển thánh!"
Toàn bộ đệ tử Phòng Sách Chi Vị đều kích động không thôi.
Trong thời đại đại loạn này, có Đại Đế tọa trấn (Văn Thánh tương đương Đại Đế) là có thêm một phần bảo đảm, bọn họ có thể tiếp tục yên tâm đọc sách, và... "chiếu cố" Giang Hà tiểu sư đệ.
Dù sao, ai mà nỡ cự tuyệt một tiểu sư đệ có khuôn mặt thanh tú, dáng người nhỏ nhắn, toàn thân thơm ngát chứ!
Lúc này...
Hóa thân của Tần Phong đã dọn sạch kho báu Giao Nhân tộc, đến cả mấy món đồ tùy táng giá trị trong mộ tổ nhà người ta cũng bị hắn đào sạch.
Có thể nói, nơi hắn đi qua, Giao Nhân tộc cần ít nhất ba ngàn năm "xóa đói giảm nghèo".
"Diệp Thần! Ngươi đúng là súc sinh mà!"
Nam nữ già trẻ Giao Nhân tộc quỳ trước mộ tổ, gào khóc thảm thiết, thề phải tìm cách đào mộ tổ nhà Diệp Thần lên.
Đồng thời, bọn họ cũng cử ra một nhóm người, mang theo năm vị chuẩn đế đi Võ Lăng Thánh Địa. Ngoài việc tìm Hữu Dung trị bệnh, còn muốn mời Võ Lăng thánh chủ chủ trì công đạo.
Họ cũng lo lắng sự khác biệt chủng tộc, nên còn đặc biệt mang theo vài mỹ nhân xinh đẹp, muốn nhờ vị "cựu thiên kiêu đệ nhất" Tần Phong kia ra tay "giúp đỡ".
Mà thủ phạm Tần Phong thì không biết những điều này, hóa thân của hắn đã đến một trang viên.
Chỉ thấy một lão giả đang nhàn nhã nằm trên ghế dài, vừa uống trà vừa ngâm nga tiểu khúc, cuộc sống vô cùng hưởng thụ.
Lão giả này chính là Tần Lăng, giang hồ xưng là Lăng gia!
Đây là người được Tần gia sắp xếp để bảo hộ Tần Phong, chỉ là Tần Phong trưởng thành quá nhanh, cuối cùng gã lại biến thành một tiểu ca "chuyển phát nhanh".
"Người nào!?"
Lăng gia đột nhiên cảnh giác nhảy dựng lên, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.
"Là ta!"
Tần Phong tháo mặt nạ xuống, trực tiếp mở ra Thượng Cổ Trọng Đồng.
"Trọng Đồng? Bái kiến thiếu chủ!!"
Tần Lăng sửng sốt, sau đó vội vàng quỳ xuống.
Tần Lăng thầm kinh hãi. Gã dù gì cũng là Chuẩn Đế sơ giai, vậy mà để Tần Phong áp sát đến bên cạnh mới nhận ra. Nếu không phải Tần Phong chủ động lộ Trọng Đồng, gã thật không thể tin thiếu chủ nhà mình đã mạnh đến mức này.
"Đứng lên đi!"
Tần Phong mở miệng hỏi:
"Hiện tại Tần gia đang ẩn giấu bao nhiêu chiến lực!?”
"Hồi thiếu chủ!"
Tần Lăng vội vàng trả lời:
"Tám vị lão tổ và trăm vạn Tần gia quân đã tiến vào tiểu không gian do Thủy tổ tạo ra.”
"Quá chậm!"
Tần Phong tỏ ra bất mãn:
"Một năm nữa tiên nhân thượng giới sẽ giáng lâm, phải dời toàn bộ Tần gia đi trước đó.”
Tần Lăng khó xử:
"Những người khác thì dễ, chỉ là hai vị lão tổ Đế cấp..."
"Đơn giản!"
Tần Phong vung tay lên, lấy ra một kiện nhuyễn giáp.
Chiếc nhuyễn giáp này nhìn qua rất bình thường, nhưng lại là một kiện thần khí hàng thật giá thật, chỉ cần mặc vào là có thể hấp thu tất cả công kích, tích trữ đến mức nhất định còn có thể chuyển hóa thành đòn tấn công của mình.
Tần Lăng run run cầm lấy nhuyễn giáp, kích động nói:
"Thần khí lợi hại quá!"
Đây là lần đầu tiên gã được chạm vào thần khí.
"Ta còn có việc, đi trước!"
Sau khi Tần Phong dặn dò xong, người liền biến mất tại chỗ.
"Tốc độ thật nhanh!!"
Một giọt mồ hôi lạnh từ trán Tần Lăng chảy xuống, gã bị sự khủng bố của Tần Phong dọa sợ.
Gã dù gì cũng là Chuẩn Đế sơ giai, mà chỉ miễn cưỡng thấy được tàn ảnh. Nếu gã cảm ứng không sai, thiếu chủ đã đạt tới Chuẩn Đế đỉnh phong.
Tần Lăng vừa kinh hãi, vừa dâng lên một niềm tự hào tột độ. "Chuẩn Đế đỉnh phong!!"
Gã thầm nghĩ: "Người đời cứ tung hô tên Chiến thần Bắc Cương kia tuổi trẻ tài cao, đạt tới Chuẩn Đế sơ giai. Hóa ra, đó chẳng qua là 'quân cờ' mà thiếu chủ dùng để che giấu thực lực, bố trí tương lai mà thôi! Nếu chân tướng lộ ra, một Chuẩn Đế đỉnh phong hai mươi tuổi, nhất định sẽ làm chấn động toàn bộ Hoang Cổ!"