Phản Diện: Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 612: Yêu Cầu Quá Phận



"Leng keng, chúc mừng túc chủ cướp đoạt cơ duyên của thiên tuyển chi tử cấp thần thoại, đạt được 500 vạn điểm phản diện!"

"Leng keng, chúc mừng túc chủ cướp đoạt cơ duyên của thiên tuyển chi tử cấp thần thoại, đạt được một cơ hội rút thăm trúng thưởng!"

"Cơ hội rút thăm trúng thưởng!?"

Tần Phong hơi sửng sốt, trong lòng không hiểu sao có chút thất vọng.

Còn nhớ khi lấy được tấm bản đồ kho báu ở Danh Kiếm sơn trang, hắn còn được cơ hội rút thăm trúng thưởng phiên bản tăng cường.

Nhưng lần này lại bị "giảm giá", làm hắn có cảm giác giống như mấy hoa khôi trên sông Tần Hoài, càng "làm" càng mất giá.

"Lão đại, ngài không sao chứ!?"

Thiên Quân, Vạn Mã vội vàng nắm lấy cơ hội, xông lên ân cần hỏi thăm.

Từ khi Tần Phong có Mộc Tú, Tam Lộng, Tề Tu Viễn bảo kê, "sự nghiệp liếm cẩu" của bọn họ đã gặp phải nguy cơ thất nghiệp trầm trọng.

Lần này nhất định phải thừa dịp ba lão kia bế quan mà biểu hiện thật tốt, tranh thủ trở thành cặp "chân chó" thân mật nhất trong lòng Tần Phong.

"Ta không sao!"

Tần Phong khoát tay:

"Đem tất cả thủy quân dưới tay các ngươi thả ra ngoài, kế tiếp mặc kệ chiến thần Bắc Cương Diệp Thần làm chuyện gì, các ngươi đều phải phao tin rùm beng lên cho mọi người biết!”

“Ách... Vâng!”

Thiên Quân, Vạn Mã nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy đồng cảm, thầm mặc niệm ba phút cho Diệp Thần.

Chọc ai không chọc, lại đi cướp nữ nhân với Tần Lão Lục, một kẻ hẹp hòi thù dai.

Giờ thì hay rồi, không chỉ phải cõng nồi, thanh danh cũng coi như nát bét.

Lâm Tam trước đây cũng được "hưởng đãi ngộ" này, đến giờ vẫn không dám lộ mặt, sợ bị nhận ra là ăn đòn.

"Đúng rồi!"

Tần Phong suy nghĩ một chút lại dặn dò:

"Khi tung tin bôi nhọ Diệp Thần, tốt nhất là nói thủ đoạn công kích của hắn rất quỷ dị, có cảm giác như thời gian bị ngưng đọng. Không cần miêu tả quá lộ liễu, chỉ cần 'lơ đãng' nhắc tới là được.”

"Thời gian ngưng đọng!?"

Thiên Quân, Vạn Mã nghi hoặc nhìn nhau, không hiểu Tần Phong có ý gì.

Nhưng với tư cách là "chân chó chuyên nghiệp", bọn họ tự biết cái gì nên hỏi, cái gì không nên.

Sau khi giao việc xong, Tần Phong bắt đầu gọi hệ thống để rút thưởng.

Rầm một tiếng!

Bàn xoay lớn quen thuộc xuất hiện trước mắt, bắt đầu chậm rãi chuyển động...

"Leng keng, chúc mừng túc chủ rút trúng thần cấp buff, Lấy Nhu Khắc Cương!"

Lấy Nhu Khắc Cương: Thần cấp buff, sau khi thêm vào không chỉ gia tăng 10 lần chiến lực, mà còn có thể làm cho chiêu thức cương nhu song tiến, đạt được hiệu quả "tiếp, hóa, phát".

“Thần cấp buff!!”

Ánh mắt Tần Phong sáng lên, rõ ràng rất hài lòng với Buff này.

Dù sao thì hiện tại, ngoài cái buff Lấy Nhu Khắc Cương vừa rút được, hắn cũng chỉ "nghèo nàn" có: tư cách đại đế, vô địch kiếm vực, vô địch kiếm tâm, tam muội thần hỏa, nam minh ly hỏa, lục đinh thần hỏa, đạo pháp tự nhiên, thượng thiện nhược thủy, thần kỹ kiếm hồn, tam hoa tụ đỉnh, ngũ khí triều nguyên, tử khí đông lai, thượng giới thần văn, thiên sư ấn, phật chi ấn. Tổng cộng... mười sáu cái.

Tính thêm cảm giác sát ý, cửu luân công đức hoàn, ý chí bất khuất, Thương Thiên Bá Thể hình thái thứ hai, cũng mới chỉ có hai mươi cái.

Kể cả bách bệnh bất xâm, thượng cổ trọng đồng, hộp kiếm vô tận, thiên nhãn thông, cũng mới miễn cưỡng được hai mươi bốn cái.

Không thể không nói, cuộc đời hắn đúng là thất bại! Phí hoài mười chín năm!

Đối mặt với thiên tuyển chi tử cấp Thần Thoại mà ngay cả tỉ lệ thắng 100% cũng không làm được, chỉ miễn cưỡng đạt 99,99999%. Hắn căn bản không dám học theo bọn thiên tuyển chi tử kia mà ngông cuồng tuyên bố: "Năm đó ta hai tay đút túi, không biết đối thủ là gì."

Ầm ầm!

Trong đầu Tần Phong vang lên một tiếng sấm, hắn nhìn thấy một lão giả đang đánh Thái Cực quyền, tiếp theo lại vang lên thanh âm "tiếp, hóa, phát".

Khác với "nhu lực" mà Tần Phong lĩnh ngộ từ Thượng Thiện Nhược Thủy, "Lấy Nhu Khắc Cương" là cương nhu song tiến, thu phát tự nhiên, khiến địch nhân khó lòng phòng bị.

"Cương nhu song tu, dũng cảm leo núi!"

Tần Phong liếc nhìn Thái tử phi cách đó không xa, chuẩn bị tìm cơ hội cùng nàng "thử" hiệu quả của chiêu này xem sao.

“Tướng công, ta giúp ngài kiểm tra thân thể nhé!?"

Hữu Dung vẻ mặt lấy lòng tiến lên.

Từ sau khi biết Tần Phong tự khỏi bệnh, trong lòng nàng cứ như có mèo cào, ngứa ngáy không yên.

Nàng đặc biệt muốn biết, tên đại ma vương này rốt cuộc dùng phương pháp gì để dung hợp hai đại thần thể.

"Không cần!!"

Tần Phong lập tức bật "chế độ bún thiu", trông khác hẳn với kẻ tối qua còn đại náo Bắc Hải.

Giống như muốn chứng minh mình "yếu thật", hắn còn cố gắng chống người đứng dậy khỏi xe đẩy, chỉ là vừa mới đi hai bước, liền "suy yếu" ngã vào trong ngực Vu Lan vừa đi tới.

"Leng keng, chúc mừng túc chủ chiếm tiện nghi của thiên tuyển chi nữ, đạt được 10 vạn điểm phản diện!”

“Tần Phong, ngươi đừng cố nữa!”

Vu Lan đau lòng ôm Tần Phong, không hề nhận ra mình bị chiếm tiện nghi.

“Lan Bảo Bảo, ta sợ... ta không qua khỏi rồi!”

Tần Phong sắc mặt tái nhợt, yếu ớt nói:

"Xin lỗi, sau này ta không thể kề vai chiến đấu cùng ngươi nữa.”

"Tên khốn này, vô sỉ quá!" Hữu Dung đứng bên cạnh cũng sắp nhìn không nổi, thầm nghĩ chưa từng thấy ai mặt dày vô sỉ như vậy. Nếu không phải nhược điểm của nàng đang nằm trong tay tên đại ma vương này, một tiểu y tiên chính nghĩa như nàng nhất định sẽ xông lên vạch trần bộ mặt thật của tên cặn bã này.

“Sẽ không! Ta sẽ không để ngươi xảy ra chuyện gì!”

Nước mắt Vu Lan đảo quanh hốc mắt, không thể chấp nhận Tần Phong cứ thế mà chết.

Nhớ năm đó Tần Phong một mình xông vào Vạn Ma tháp, một kiếm trấn vạn ma, đơn thương độc mã, một trận phong thần... Thiếu niên anh dũng, hăng hái đó đã mê hoặc biết bao trái tim thiếu nữ.

Nhưng bây giờ hắn lại chỉ có thể cô độc ngồi trên xe đẩy, lẳng lặng chờ đợi cái chết đến. Đối với một thiếu niên anh hùng mà nói, điều này còn khó chịu hơn cả cái chết, cũng làm tan vỡ mộng xuân của biết bao thiếu nữ.

“Lan Bảo Bảo, ngươi đừng như vậy!”

Tần Phong sắc mặt tái nhợt nằm trong lòng Vu Lan, yếu ớt đưa tay vuốt ve má nàng, trong mắt tràn đầy thâm tình:

"Tần Phong ta biết thiên mệnh của mình. Chỉ là... trước khi chết, ta có thể đưa ra một yêu cầu quá phận với ngươi được không?”