Côn Bằng là thần thú có hình thể lớn nhất Hoang Cổ, ngoại trừ có được năng lực thôn phệ tứ hải, lên như diều gặp gió cửu trọng thiên, mà bằng vào ưu thế hình thể cực lớn, khiến phương diện lực lượng cũng cực kỳ khủng bố.
Hơn nữa tu vi chuẩn đế cảnh đỉnh phong của nó, đem luyện thành thân ngoại hóa thân, thậm chí còn mạnh hơn cả bản thể.
Lúc này...
Nguyên Thần của Côn Bằng đã gần như khô héo, Tần Phong quyết đoán phóng thích kiếm hồn ra.
Hóa thành một thanh kiếm sắc lẹm, tìm một góc độ chuẩn xác, hung hăng đâm vào nguyên thần của Côn Bằng.
Ô ô...
Chỉ nghe Côn Bằng phát ra một tiếng kêu không cam lòng, thần thức trong nguyên thần nhất thời bị xóa đi.
"Thần thức của Côn Bằng đã bị xóa, có thể luyện hóa thân ngoại hóa thân rồi!"
Nhìn Côn Bằng trước mặt không nhúc nhích, Tần Phong lập tức cắn rách ngón tay, ép một giọt tinh huyết ra khỏi người.
Trong giọt tinh huyết này không chỉ ẩn chứa một tia bản nguyên, mà còn ẩn chứa một bộ phận ý thức của hắn.
Cho nên ngay khoảnh khắc tinh huyết bị ép ra, cả người Tần Phong lập tức xìu xuống như cọng bún thiu.
"Đi!"
Tần Phong cố gắng chống đỡ, bắn giọt tinh huyết điểm vào mi tâm của Côn Bằng.
Theo một trận ánh sáng màu đỏ khẽ chớp động, hắn lập tức cảm giác như có một loại liên kết huyết mạch với Côn Bằng.
Côn Bằng vốn không có động tĩnh, đột nhiên "sống" lại, mở bừng mắt.
Ô ô...
Một tiếng Côn kêu, chấn thiên động địa.
Chỉ thấy Côn Bằng ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, thân thể cũng bắt đầu nhanh chóng co rút lại.
Cuối cùng thân hình khổng lồ biến mất không thấy, thay vào đó là một bóng người, giống Tần Phong như tạc.
Chỉ là ánh mắt "Tần Phong" này tương đối ngốc trệ, hoàn toàn không có một tia linh động, trông y như một con rối.
"Đây chính là thân ngoại hóa thân!?"
Tần Phong vẻ mặt suy yếu vung tay lên, lấy hóa thân này ra khỏi bao tải thu đậu.
"Đây là..."
Đám người Mộc Tú không khỏi biến sắc, có thể rõ ràng cảm ứng được khí tức của Côn Bằng.
Chỉ là điều bọn họ không hiểu chính là, vì sao Côn Bằng lại biến thành bộ dáng của Tần Phong!?
Lúc này.
Tần Phong không có ý muốn giải thích với bọn họ, mà đang hí hoáy thử "điều khiển" thân ngoại hóa thân.
Mặc dù hóa thân bên ngoài này có thể chia sẻ tất cả mọi thứ của mình, nhưng nó không giống như con người có tư tưởng độc lập.
Hắn có thể hoàn toàn khống chế hóa thân này, giống như đang điều khiển một con rối, mặc kệ cách xa bao nhiêu đều có thể cảm ứng được, muốn khống chế thế nào thì khống chế thế ấy.
Nếu bản thể tử vong, cũng có thể mượn hóa thân để sống lại.
Chỉ là đối với hắn, người có Tam Thập Tam Thiên Tạo Hóa Quyết, chức năng "hồi sinh" này xem ra có hơi thừa thãi.
Vẫn là câu nói kia, muốn giết hắn ít nhất cũng phải tập hợp đủ bảy thiên tuyển chi tử.
Ngoại trừ Đường gì đó!
"Thử hiệu quả xem sao!"
Tần Phong chuyển ý thức sang hóa thân.
Chỉ thấy ánh mắt vốn đang đờ đẫn, thì đột nhiên toát ra một tia sáng.
"Không tệ!"
Tần Phong hài lòng gật đầu.
Hắn có thể rõ ràng cảm nhận được lực phá hoại khủng bố của Chuẩn Đế đỉnh phong, giống như thế gian này không có gì là một quyền không giải quyết được.
Nếu có, thì đấm thêm quyền nữa!
"Đây là..."
Đám người Mộc Tú nhao nhao mở to hai mắt, bị kinh hãi nói không nên lời.
Hắn vậy mà lại đem Côn Bằng luyện thành khôi lỗi, không chỉ bảo lưu thực lực chuẩn đế đỉnh phong, mà còn có thể tùy ý chuyển đổi qua lại giữa hai thân thể.
Giờ khắc này.
Mọi người hoàn toàn không bình tĩnh.
Một Tần Phong đã khiến Hoang Cổ không thể yên, nay có tới hai Tần Phong, chẳng phải là muốn chọc thủng trời sao!?
"Thật mạnh!"
Tần Phong hưng phấn nắm chặt nắm tay hóa thân, phóng thích ra một cỗ khí tức khủng bố.
"Đây là... Quyền ý cấp chín!"
Mộc Tú, Tề Tu Viễn co rút khóe mắt, cảm giác thần kinh đã hoàn toàn tê dại.
Vốn tưởng rằng Tần Phong là một kỳ tài kiếm đạo, tuổi còn nhỏ đã lĩnh ngộ kiếm vực trong truyền thuyết.
Về sau mới biết, hắn còn kiêm tu thương ý cấp chín.
Vốn tưởng rằng đó là cực hạn của hắn, ai ngờ quyền ý của hắn cũng đạt đến cấp chín.
"Hắn còn giấu bao nhiêu nghề mà không dạy cho thỏ ta!?”
Tiểu Bạch đã hoàn toàn ngây ra, cà rốt rơi xuống đất cũng không hay biết.
"A Di Đà Phật!"
Tam Lộng đại sư hai tay chắp lại, hỏi:
"Chủ công, bần tăng muốn thỉnh giáo một chút, ngài làm thế nào để vừa lĩnh ngộ kiếm vực, lại vừa đem thương ý cùng quyền ý lĩnh ngộ đến cấp chín!?”
"Cái này khó lắm à!?"
Tần Phong lộ ra vẻ mặt vô tội:
"Không phải cứ có tay là làm được sao..."
Có tay là được!?
Đây là tiếng người sao? Mọi người nghe xong thiếu chút nữa hộc máu, không hiểu sao lại có xúc động muốn xông lên tẩn hắn một trận.
"Ta nói thật mà!"
Mặt Tần Phong đầy vẻ "ủy khuất", rồi tiện tay ngưng tụ ra đao ý cấp chín trong lòng bàn tay.
Giờ khắc này.
Người dùng đao hay không dùng đao đều chìm vào im lặng, không cách nào có thể dùng ngôn ngữ để hình dung tâm tình lúc này.
Bọn họ đã nghĩ mình đánh giá Tần Phong rất cao, ai ngờ cuối cùng vẫn là nghiêm trọng đánh giá thấp hắn.
"Ta cần bình tĩnh lại!"
Tề Tu Viễn khiêng đại đao, yên lặng xoay người rời đi.
Y luyện đao cả đời, cũng mới miễn cưỡng đẩy đao ý lên cấp chín, khoảng cách hình thành lĩnh vực còn xa tít tắp.
Nhưng bây giờ, một tên kiếm tu, thế mà lại có thể tiện tay đẩy đao ý lên cấp chín.
Mẹ nó!
Ngươi có bao giờ nghĩ đến cảm giác của một đao khách chân chính hay chưa!?
Không được!
Y phải bế quan tu luyện!
Không đột phá Đại Đế, không lĩnh ngộ lĩnh vực, y thề không ra ngoài gặp Lục Mạn Mạn!