"Về sau Danh Kiếm sơn trang... phải dựa vào con. Vi phụ không thể che gió che mưa cho con nữa rồi!"
Cửu Thiên gian nan nói xong một câu, dùng chút sức lực cuối cùng, cầm lấy ma kiếm, không chút do dự đâm vào ngực mình.
"Phụ thân!!"
Nhất Kiếm khó hiểu mở to hai mắt, vội vàng đưa tay định rút ma kiếm ra.
"Đừng..."
Cửu Thiên vội vàng ngăn cản, miệng phun máu tươi nói: "Điều cuối cùng vi phụ có thể làm cho con, chính là dùng máu tươi khai phong cho ma kiếm. Nhớ kỹ lời cha, quá trình không quan trọng, kết quả mới là quan trọng nhất. Mặc kệ dùng thủ đoạn gì, chỉ cần người thắng cuối cùng là con, vậy con chính là người thắng! A..."
Lời còn chưa dứt, một tiếng kêu thảm thiết đã vang lên.
Chỉ thấy ma kiếm bộc phát ra ma khí ngút trời, điên cuồng hút sạch máu tươi trong cơ thể Cửu Thiên. Chỉ trong chốc lát, lão đã bị hút thành một cái thây khô, gió thổi qua liền hóa thành tro bụi.
Keng một tiếng, ma kiếm rơi xuống đất.
"Phụ thân!!"
Nhất Kiếm bi thương quỳ gối trước ma kiếm mà gào khóc, quanh thân bắt đầu dâng lên một luồng kiếm thế khủng bố.
"Thiên Kiếm Chi Thể... thức tỉnh!"
Đám người Mộc Tú đột nhiên biến sắc, họ có thể cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trên người Nhất Kiếm.
Gã dường như một thanh thần kiếm phủ bụi đã lâu, nay được rút ra khỏi vỏ. Kiếm thế ngút trời vọt thẳng lên trời cao, khiến hư không cũng phải rung động.
"Diệp Thần!!"
Trong ánh mắt Nhất Kiếm tràn ngập hận ý, gã nhặt thanh ma kiếm lên.
Lúc này...
Quanh người Tần Phong là tam đại thần hỏa.
Dưới sự trợ giúp của Thẻ Dung Hợp Thần Hỏa tăng cường, hắn đã thành công dung hợp cả ba, hình thành một loại thần hỏa hoàn toàn mới, màu vàng óng.
Nó mang đặc tính luyện khí, khắc chế quỷ quái, lại thêm cả đặc tính khắc chế yêu thú, uy lực của hỏa diễm cũng đã xảy ra biến hóa về chất.
Một luồng hỏa diễm cũng đủ khiến hư không gợn sóng, như thể một khi bộc phát có thể đốt trụi cả thiên địa.
"Hơi thở này... thành công rồi!"
Trong ánh mắt Tề Tu Viễn lóe lên một tia rung động, nội tâm thật lâu không thể bình tĩnh.
Lão vốn tưởng rằng lần trước Tần Phong dung hợp được hai đại thần hỏa đã là do tổ tiên bốc khói xanh, ai ngờ mới qua có hai năm rưỡi, hắn lại dung hợp thêm một loại thần hỏa nữa.
"Đây mà là 'thân bị trọng thương' á!?"
Hạ Nhân và Chu Hân khiếp sợ liếc nhau, cảm thấy đầu óc có chút không theo kịp.
Bụp một tiếng!
Trong cơ thể Tần Phong lại truyền ra một âm thanh trầm đục, đó là tiếng gông xiềng bị phá vỡ. Khí tức của hắn cũng trong nháy mắt đột phá, tăng vọt lên gấp mấy lần rồi mới dừng lại.
"Sinh Tử lục trọng!"
Mặc dù đám người Mộc Tú sớm đã chai sạn, nhưng cũng không nhịn được mà phát ra tiếng gào thét ai oán.
Mẹ nó!
Còn cho người ta chơi nữa không!
Mới đột phá Sinh Tử ngũ trọng được mấy ngày, bây giờ lại đột phá Sinh Tử lục trọng!
"Hôm nay đúng là một ngày 'xuất huyết' nặng mà!"
Tần Phong đau đớn kiểm tra số dư tài khoản, chỉ còn lại 4.616.650 điểm phản diện.
Đúng lúc này, thanh âm bi phẫn của Nhất Kiếm từ bên ngoài truyền đến: "Tần huynh, một lò thần kiếm của ta..."
"A..."
Không đợi Nhất Kiếm nói xong, Tần Phong liền phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
"Không hay, chủ công xảy ra chuyện!"
Mộc Tú và Tề Tu Viễn lập tức la lớn, vọt vào phòng, cõng Tần Phong với sắc mặt "tái nhợt" ra ngoài.
Cũng chẳng thèm chào hỏi Nhất Kiếm, cứ thế cõng Tần Phong biến mất nhanh như chớp.
Động tác liền mạch, không một chút do dự!
"A di đà phật, bần tăng ngộ rồi!"
Tam Lộng đại sư chắp hai tay niệm phật hiệu, yên lặng xoay người, đi thẳng về phía bảo khố của Danh Kiếm sơn trang.
"Ách..."
Hạ Nhân và Chu Hân xấu hổ đứng tại chỗ, luôn cảm thấy mình lạc lõng với đám người này.
"Tên khốn này không phải lại giả vờ đấy chứ!"
Nhất Kiếm cũng ngây người ra, gã luôn cảm thấy mọi chuyện này quá trùng hợp.
Gã không mở miệng thì Tần Phong không sao, gã vừa mở miệng là Tần Phong lập tức "không xong".
Đây là khi dễ Danh Kiếm sơn trang bọn họ không còn Chuẩn Đế, hay là hắn thật sự vì luyện chế thần khí mà bị thương nặng thật!?
Ầm ầm!
Tiếng nổ đinh tai nhức óc đột nhiên vang lên, mặt đất cũng theo đó rung chuyển dữ dội.
"Không hay, là bảo khố!"
Sắc mặt Nhất Kiếm đột nhiên biến đổi, vội vàng chạy về phía bảo khố.
Hiện tại Danh Kiếm sơn trang bọn họ đã không còn Chuẩn Đế tọa trấn, lại mất đi Kiếm Lư, nếu mất luôn cả bảo vật tích cóp mấy đời, vậy thì thật sự 'nguội' toàn tập.
Chỉ tiếc là, lúc này ở Danh Kiếm sơn trang, căn bản không một ai có thể ngăn cản Tam Lộng đại sư 'hóa duyên'.
"A Di Đà Phật!"
Tam Lộng đại sư hướng về phía đống thi thể la liệt, chắp hai tay nói: "Đa tạ các vị thí chủ, bần tăng hóa duyên đã đủ. Phật tổ sẽ phù hộ các ngươi."
Nói xong, thân hình nhoáng lên một cái, biến mất tại chỗ.
"Chết tiệt!"
Nhất Kiếm cầm ma kiếm trong tay, rốt cục cũng chạy tới, nhưng chỉ thấy một đống thi thể nằm la liệt.
"Chuyện gì xảy ra!?"
Thất đại kiếm nô không đuổi kịp Diệp Thần, sau khi quay về liền thấy cảnh tượng tan hoang này.
"Xong rồi, Danh Kiếm sơn trang... xong đời rồi!"
Nhất Kiếm thất thần nhìn bốn phía, đâu đâu cũng là đống đổ nát thê lương.
Phụ thân ngã xuống, Kiếm Lư bị trộm, bảo khố bị cướp, phân đà bị hủy, đệ tử tử thương vô số.
Chỉ trong một đêm, rơi xuống khỏi thần đàn!
"Thiếu chủ, ngài phải vực dậy tinh thần!"
Thất đại kiếm nô vội vàng tiến lên an ủi.
Chỉ cần có ma kiếm và Nhất Kiếm ở đây, Danh Kiếm sơn trang bọn họ liền có hy vọng đông sơn tái khởi.
"Hy vọng!?"
Nhất Kiếm không nhịn được mà tự giễu.
Danh Kiếm sơn trang bọn họ có được ngày hôm nay là kết quả nỗ lực của bao nhiêu thế hệ, chứ không phải dựa vào hào quang của riêng ai.
Muốn dựa vào một mình gã để đông sơn tái khởi, đúng là khó hơn lên trời.
Thất đại kiếm nô vội nhắc nhở: "Thiếu chủ, chúng ta không phải là không còn gì. Chúng ta... chúng ta còn một lò thần kiếm!"
"Một lò thần kiếm!"
Nhất Kiếm như nhìn thấy ánh sáng trong tuyệt vọng. Bất luận thế nào, gã cũng phải bắt Tần Phong trả lại một lò thần kiếm đó!