Không đợi Diệp Thần kịp chửi bậy, lôi đình trên trời đã hóa thành một con lôi long khổng lồ, mang theo ý chí hủy thiên diệt địa, gầm thét bổ xuống.
"Mẹ kiếp!"
Diệp Thần không nhịn được mà chửi thề, chỉ có thể nuốt hận, bị ép giúp Tần Phong chống lôi kiếp.
Chỉ thấy hắn nhanh chóng vung ngân thương, một con cự long màu bạc từ sau lưng bay vút lên trời.
Thương ra như rồng, sát khí ngút trời!
"Ngao! Ngao!"
Tiếng rồng gầm đinh tai nhức óc vang vọng khắp thiên địa, trực diện va chạm với con lôi long đang lao xuống.
Ầm ầm!
Hai luồng sức mạnh va chạm, kinh thiên động địa.
Chỉ là, Diệp Thần còn chưa kịp thở phào, đạo lôi kiếp thứ hai đã lại ập xuống.
Cửu Thiên tiếp tục bài cũ, lại một lần nữa lao lên quấn lấy Diệp Thần.
Lão hôm nay quyết mượn uy lôi kiếp, đem toàn bộ áp lực chuyển hết sang cho Diệp Thần.
"Mẹ kiếp!"
Diệp Thần lại chửi thề. Từ lúc xuất đạo đến giờ, hắn chưa từng chịu thiệt thòi kiểu này.
Nhưng Cửu Thiên đã quyết tâm bắt hắn đỡ lôi, gắt gao quấn lấy, không cho hắn rời đi nửa bước.
"Khinh người quá đáng!"
Diệp Thần liên tục chống đỡ mấy đạo lôi kiếp, không chỉ chật vật không chịu nổi, mà cơn giận cũng đã bốc lên tận nóc.
Chỉ nghe 'Bùm' một tiếng, toàn thân hắn đột nhiên bộc phát ra một đạo kim quang chói lòa.
Một bộ khải giáp màu vàng óng bao trùm toàn thân, khí tức của hắn bắt đầu tăng vọt điên cuồng.
"Giáp Chiến Thần!"
Tất cả mọi người có mặt đều không nhịn được mà kinh hô, rốt cục cũng xác nhận được thân phận của Diệp Thần - Chiến Thần Bắc Cương.
Bộ giáp này năm đó thuộc về Long Ngạo Thiên, sau khi phi thăng đã để lại ở pháo đài Bắc Cương, trở thành vật truyền thừa của Chiến Thần Bắc Cương.
Nó không chỉ có lực phòng ngự siêu cường, mà còn có thể nâng chiến lực của người mặc lên một đại cảnh giới.
Ví dụ như...
Hiện tại Diệp Thần là Chuẩn Đế sơ giai, khoác lên Giáp Chiến Thần, hắn chính là Đế cấp sơ giai!
"Chiến Thần Bắc Cương!"
Sắc mặt Cửu Thiên biến đổi dữ dội, lão chỉ cảm thấy đầu óc mình ong ong.
Nguyên bản lão còn ôm tâm lý may mắn, cảm thấy một Chuẩn Đế sơ giai như Diệp Thần không thể nào là Chiến Thần Bắc Cương được. Nhưng bây giờ, dù không muốn tin, lão cũng phải tin.
Với khả năng tăng cường chiến lực của Giáp Chiến Thần, Diệp Thần muốn giết lão, tuyệt đối không khó.
"Liều mạng!"
Cửu Thiên cũng biết, nếu Diệp Thần không chết, Danh Kiếm sơn trang sẽ vĩnh viễn không có ngày yên ổn.
Chỉ thấy trong mắt lão lóe lên một tia điên cuồng, lão đưa tay ra, hút thanh ma kiếm vào tay.
"Phụ thân!"
Nhất Kiếm trong lòng kinh hãi, bị hành động của Cửu Thiên dọa cho khiếp sợ.
Phải biết rằng, gã sở dĩ không bị biến thành kiếm nô là do có Thiên Kiếm Chi Thể. Nhưng Cửu Thiên không có thể chất này, rất dễ bị ma kiếm khống chế, biến thành kiếm nô!
"Gàooo!"
Ngay khi ma kiếm vào tay, hai mắt Cửu Thiên lập tức đỏ ngầu, lão ngửa mặt lên trời gầm thét, ma khí ngút trời cũng theo đó bộc phát.
"Ta đã nói rồi, mặc kệ là ai đánh Thiên Tuyển Chi Tử, Tần Phong ta nhất định sẽ cổ vũ!"
Tần Phong cũng cảm ứng được tình hình bên ngoài, vội vàng lôi thêm vật liệu ném vào Tử Tiêu Âm Dương Đỉnh.
Sau khi "dũng cảm leo lên đỉnh núi" để cổ vũ bản thân một lần nữa, hắn thu lại vẻ cà lơ phất phơ, bắt đầu toàn lực luyện chế món thần khí thứ hai.
"Đáng ghét!"
Khuôn mặt xinh đẹp của Thái tử phi ửng hồng, nàng lại một lần nữa bị tên ác bá này trêu chọc.
Ầm ầm!
Lại một đạo lôi kiếp nữa hóa thành lôi long bổ xuống, cả hai bên cũng lại lao vào kịch chiến.
"Mau lui!"
Mọi người bên dưới cảm nhận được sự khủng bố của trận đại chiến sắp tới, ai nấy đều hoảng sợ, nhao nhao lùi về phía sau.
So với sự hoảng loạn của mọi người, Mộc Tú thì lại mỉm cười.
Nếu hắn đoán không sai, thứ Tần Phong đang luyện chế chính là Thái Ất Cửu Cung Bát Quái Bàn.
"A Di Đà Phật!"
Tam Lộng đại sư chắp hai tay niệm phật hiệu: "Nếu có hai món thần khí này trong tay, bần tăng nhất định sẽ đi thu phục hai tên yêu nghiệt kia!"
"Tên lừa trọc này đúng là tự tin thái quá!"
Tề Tu Viễn thầm chửi bậy.
Bất kể là Chiến Thần Bắc Cương Diệp Thần, hay là Cửu Thiên đang cầm ma kiếm, cả hai đều đã vượt xa cấp độ mà đám Chuẩn Đế đỉnh phong bọn họ có thể nhúng tay vào.
.........
Bên ngoài Vô Song Thành.
Tần Hạo nghe thấy động tĩnh nên chạy đến xem.
Chỉ thấy một mảnh rừng rậm đã bị năng lượng cuồng bạo san bằng, hiện trường chỉ còn lại hai nam tử.
Một người vẻ mặt sốt ruột đứng bên cạnh, người còn lại thì vẻ mặt thống khổ, liên tục đấm xuống đất, trên ngực còn có một chưởng ấn hằn sâu.
Bọn họ chính là hai huynh đệ Tạ Địa, Tạ Thiên.
Kể từ khi trúng Đại Thủ Ấn Kinh của phương trượng Đại Quang Minh Tự, Tạ Thiên mỗi ngày đều bị cái chưởng ấn này hành hạ.
Trong thời gian đó, họ cũng từng nghĩ đến việc quay lại Đại Quang Minh Tự cầu cứu, nhưng Đại Quang Minh Tự đã bị Tam Lộng Yêu Tăng diệt rồi.
Hư ảnh Long Tượng Đại Đế hiện lên, liếc nhìn rồi nói: "Đại Thủ Ấn Kinh của Phật môn, cần dùng Phật pháp để hóa giải. Hoặc cũng có thể dùng Cổ Long Thần Tượng Trấn Ngục Kình để cưỡng ép hóa giải."
"Có thể cưỡng ép hóa giải!?"
Tần Hạo liếc mắt một cái là nhận ra cả hai đều là Chuẩn Đế cảnh, bắt đầu suy nghĩ xem có nên ra tay cứu người hay không.
"Người nào!?"
Tạ Địa đột ngột quay đầu lại, nhìn thấy Tần Hạo và hư ảnh Long Tượng Đại Đế.
"Vãn bối Giang Thiên Lý, có thể giúp vị tiền bối này hóa giải thống khổ từ Đại Thủ Ấn Kinh!"
Tần Hạo không kiêu ngạo, không tự ti bước ra. Y thầm nghĩ, kết giao được với hai vị Chuẩn Đế cũng không phải là chuyện xấu.
"Thật sao!?"
Tạ Thiên đã bị tra tấn đến mức sắp sụp đổ, nghe vậy thì như vớ được cọng rơm cứu mạng, lập tức kích động nói: "Chỉ cần ngươi có thể cứu ta, hai huynh đệ chúng ta... nguyện bán mạng vì ngươi!"
"Bán mạng cho ta!"
Tần Hạo hơi sững sờ, không ngờ đối phương lại nói như vậy.
Nhưng vừa nghĩ đến việc mình sắp có hai thủ hạ Chuẩn Đế Cảnh, Tần Hạo bất tri bất giác cảm thấy... mình đã vượt xa tên ca ca ngu ngốc kia quá nhiều.