Các đại thế gia hoàn toàn nổi giận, nhao nhao tấn công về phía Tần Phong.
Bọn họ mặc kệ Tần Phong ra tay là vì chí tôn cốt hay là vì bảo vệ đệ đệ, đối với bọn họ, đây đều không phải tin tốt. Hôm nay hai huynh đệ nhà này phải có một đứa ngã xuống, bọn họ mới an tâm.
“Kẻ cản ta, đều phải chết!”
Hai mắt Tần Phong lóe lên, khí tức quanh thân khởi động, khiến hư không chấn động.
Ù! Ù!
Hộp kiếm Vô Tận như bị triệu hồi, bay khỏi tay Tề Tu Viễn, đáp xuống bên cạnh Tần Phong.
"Cái gì!?"
Toàn trường lập tức cảnh giác cao độ, vội vàng bày ra tư thế phòng ngự.
Bọn họ không biết Hộp kiếm Vô Tận là gì, nhưng có thể cảm nhận được vô tận kiếm ý ẩn chứa bên trong.
Nhất là khi Tần Phong chạm vào hộp kiếm, kiếm ý quanh thân hắn lập tức tăng vọt, như thể vừa được buff thêm một kỹ năng kiếm đạo siêu cấp.
Ù! Ù!
Tiếng kiếm minh thanh thúy vang vọng, kèm theo một luồng gió lốc xé rách. Những nơi nó đi qua, mọi người đều cảm thấy má đau rát như bị dao cắt qua.
"Đây là thực lực chân chính của Tần Phong!?"
Quần chúng hóng dưa hoảng sợ nhìn Tần Phong.
Bọn họ phát hiện những cơn gió lốc này đều do kiếm khí tạo thành, như muốn lăng trì kẻ sống.
Két!!
Hộp kiếm Vô Tận mở ra, mấy ngàn thanh thần kiếm bay vút ra ngoài.
Trên mỗi thanh kiếm không chỉ khởi động thần quang vô tận, mà còn tản ra thần uy của thần khí, đặc biệt là thanh Trường Không Thần Kiếm bay vào tay Tần Phong, thần văn lóe lên, kiếm quang chói mắt, kiếm ý vô tận bao trùm thiên địa.
"Thần kiếm!? Sao lại có nhiều thần kiếm như vậy!?"
Toàn trường trợn mắt kinh hô, không thể tin vào mắt mình.
Cả Hoang Cổ gần vạn năm mới sinh ra mười món thần binh, chính là Thập Đại Thần Khí Hoang Cổ.
Các thần binh thời đại khác, trừ phi nghịch thiên, nếu không đều đã biến mất trong dòng sông lịch sử.
Vậy mà Tần Phong một lúc rút ra hơn một ngàn thanh thần kiếm! Gấp mấy trăm lần sản lượng thần binh của cả vạn năm nay!
Tuy vật liệu của chúng không bằng Trường Không Thần Kiếm, nhưng đều đạt đến cấp bậc thần khí, cũng đã sơ bộ sinh ra khí linh. Tùy tiện ném ra một thanh cũng đủ làm giang hồ dậy sóng.
“Đệ nhất Khí Tu Bảng, quả nhiên khủng bố!”
Mộc Tú không nhịn được lẩm bẩm, hắn lại không thấy bất ngờ.
Phải biết, "Đệ nhất Khí Tu Bảng" của Tần Phong không chỉ giới hạn ở Hoang Cổ, mà còn bao gồm cả thiên kiêu Thượng giới. Thập Đại Thần Khí Hoang Cổ có thể là bảo vật vô giá trong mắt họ, nhưng với Thượng giới thì chẳng là gì.
Là cao thủ đứng đầu Khí Tu Bảng, luyện chế ngàn thanh thần kiếm, e rằng chỉ là "sân khấu nhỏ".
Huống chi Tần Phong là yêu nghiệt Hồng Nguyệt, tài sản trong tay hắn đúng là "giàu nứt đố đổ vách".
“Đúng! Cứ động thủ thế này, là không nể mặt chúng ta!”
Các thế lực đến trợ trận sáng mắt lên, cùng các đại thế gia đánh tưng bừng trên hư không.
Phải biết, cả Hoang Cổ đều biết bọn họ nợ Tần Phong một ân tình lớn. Nếu nợ mà không trả, danh dự của họ sẽ bị ảnh hưởng.
Mà Tần Phong càng trưởng thành, món ân tình này càng tăng giá trị.
So với việc sau này phải dốc toàn lực mới trả được nợ, thì đám thế gia Đại Hạ này lập tức trở thành "quả hồng mềm" để bọn họ bóp.
Về phần Tần gia mưu đồ gì, Tần Phong có thật sự đào cốt đệ đệ hay không... không quan trọng. Bọn họ chỉ muốn nhanh chóng tìm một "quả hồng mềm" để trả nợ ân tình này.
Tất nhiên, không phải ai cũng nghĩ vậy, riêng ba ngàn Đạo Môn là thật tâm muốn kết giao với Tần Phong.
Không nói đến đống buff Đạo gia như Thiên Sư Ấn, Đạo Pháp Tự Nhiên... chỉ riêng việc Tần Phong dung hợp Tam Hoa Tụ Đỉnh và Ngũ Khí Triều Nguyên mà không có tác dụng phụ, đã đủ chứng minh hắn là Thiên Sư Tử Bào trời sinh của Đạo gia.
Mặc kệ Đạo Môn chia rẽ thế nào, Thiên Sư Tử Bào vẫn là tín ngưỡng tối cao của bọn họ.
“!!”
Các đại thế gia không hề hoảng sợ.
Chuyện liên quan đến lợi ích cốt lõi, bọn họ tuyệt đối không lùi bước, huống chi đây là địa bàn của họ.
Ngay lúc hai bên đang giương cung bạt kiếm, Tần Hạo vẫn không ngừng chạy trốn.
"Tên yêu nghiệt này không phải người nữa rồi!?"
Long Tượng Đại Đế sau khi thấy ngàn thanh thần kiếm Tần Phong rút ra, cũng không dám quay đầu lại, khống chế Tần Hạo hóa thành sao băng biến mất. Phàm là kẻ não không bị úng nước, sẽ không đi trêu chọc tên yêu nghiệt Tần Phong này.
“Ta... ta chưa bại!”
Ý thức của Tần Hạo kịch liệt kháng cự, tỏ vẻ mình còn có thể đánh cả ngày.
"Hu hu..."
Long Tượng Đại Đế thật sự muốn khóc.
Ông phát hiện, Tần gia nếu có mười phần tâm nhãn (mưu mẹo), thì Tần Phong độc chiếm hết mười hai phần, riêng Tần Hạo thì lại là kẻ "thiếu tâm nhãn".