Phản Diện: Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 390: Chó cùng rứt giậu!



Lúc này, binh sĩ cũng không mở miệng nói chuyện, mà là móc ra Truyền Tấn Thạch, rồi truyền linh lực vào bên trong.

Khác với phàm nhân sử dụng bồ câu đưa tin, người tu luyện trên chiến trường lại sử dụng Truyền Tấn Thạch để truyền tin tức.

Chỉ là việc chế tác Truyền Tấn Thạch quá mức đắt đỏ, nên chỉ có tin tức khẩn cấp mới được sử dụng. Đồng thời, nó cũng có tác dụng ghi lại hình ảnh.

Sau khi linh lực được truyền vào, hư ảnh của Tần Phong liền xuất hiện.

Chỉ thấy Tần Phong đứng trên đầu thuyền, đón gió lồng lộng, xuất ra kỹ năng diễn xuất cấp bậc vua màn ảnh, thần tình nghiêm túc nói:

"Lão tướng quân! Phong biết ngài trọng tình trọng nghĩa, chắc chắn sẽ dẫn binh đến cứu viện ta. Nhưng, lợi ích của Âm Nguyệt hoàng triều là trên hết! Xin chớ vì cứu ta mà chậm trễ quốc gia đại sự, ta không thể vì chuyện này mà mang tiếng xấu!"

"Đại trượng phu hành sự quang minh lỗi lạc. Dù rơi vào nghịch cảnh, cũng tuyệt không đầu hàng! Nếu bại, thì chết mà thôi! Ngọc có thể nát, trúc có thể đốt, nhưng gốc rễ không thể gãy! Dù đối phương sử dụng mỹ nhân kế, Phong này... cũng thà bị gãy chứ không chịu cong!"

"Nếu ta đoán không lầm, lúc này nhất định có tiểu nhân đang châm chọc ta không biết tự lượng sức mình. Yến tước sao biết chí lớn của hồng hộc! Phong ta, trên không thẹn với triều đình xã tắc, dưới không phụ lê dân thiên hạ, ở giữa xứng đáng với lương tâm của mình! Xông pha khói lửa, chết không từ!"

Nói xong, hư ảnh của Tần Phong thi lễ rồi biến mất, từ đầu tới đuôi chưa từng đề cập một chữ nào về chuyện cầu viện.

"Hắn nói tiểu nhân là ai!?"

Diệp Long, Trần Tổ lập tức nhảy dựng lên, trong lòng bắt đầu chửi ầm lên.

Đối lập với hai vị Thánh Tử đang khó chịu, những tướng quân khác đều trở nên nghiêm túc sau khi nghe xong bài diễn thuyết dõng dạc của Tần Phong.

Thiếu niên anh hùng, một mình xâm nhập, dụng binh như thần, bách chiến bách thắng! Lại còn thẳng thắn cương nghị, vì đại cục mà cam nguyện hy sinh!

Anh hùng tiếc anh hùng. Tần Phong, chỉ bằng chiến tích chói mắt và phẩm hạnh "cao thượng" này, đã thắng được sự tôn trọng của trăm vạn Bạch Bào quân!

Liếc nhìn hai vị "phế vật" Thánh Tử Diệp Long cùng Trần Tổ đang hùng hùng hổ hổ, trong lòng bọn họ lập tức quyết định, tương lai sẽ toàn lực ủng hộ Tần Phong leo lên đế vị.

"Tốt! Đây mới là nam nhi của Âm Nguyệt hoàng triều!"

Bạch Khởi cũng nhiệt huyết sôi trào, lập tức hạ lệnh:

"Truyền đoạn văn này của Thánh Tử Tần Phong cho toàn quân nghe! Thổi kèn, đánh trống! Toàn quân xuất chinh, cứu viện Thánh tử!"

"Vâng!!"

Các vị tướng quân tựa hồ như bị đánh máu gà, đao trong tay mỗi người sớm đã đói khát khó nhịn.

"Mẹ kiếp!!"

Diệp Long nhịn không được mà chửi thề, não của hắn giống như bị quá tải.

Rõ ràng Tần Phong đã nói không cần cứu, tại sao Bạch Khởi còn muốn toàn quân xuất kích chứ!?

"Nhân tài a!"

Trần Tổ nhịn không được mà cảm khái một tiếng, thật muốn gọi Tần Phong một tiếng thần tượng.

Rõ ràng là không hề nói câu nào kêu cứu, nhưng cái gì cũng đã nói.

Một bài phát biểu đầy nhiệt huyết chẳng những không cần gánh tiếng xấu "làm chậm trễ đại sự", mà còn tạo dựng được hình tượng lo nước lo dân, thậm chí còn khơi dậy sĩ khí, thu hoạch được một đống người hâm mộ.

...

Trên Thần Phong Chu.

Sau khi Tần Phong "trang bức" xong, hắn liền nhận được thông báo của hệ thống.

"Leng keng, chúc mừng túc chủ dùng Lời nói dối có thiện ý lừa gạt người khác, không gian tùy thân mở rộng gấp đôi!"

Tần Phong nhìn không gian tùy thân vừa được mở rộng, rơi vào trầm mặc.

Vốn cho rằng trải qua sự kiện Côn Luân bí cảnh, rồi hai lần tập kích hậu cần của Đại Hạ, không gian bên trong đã phong ấn rất nhiều tài phú tội lỗi, tránh cho thế nhân bị đồng tiền làm mờ mắt.

Nhưng ai biết được, không gian tùy thân lại mở rộng gấp đôi. Xem ra, trách nhiệm nặng mà đường xa, việc cứu vớt thế giới tuyệt không phải một sớm một chiều có thể hoàn thành.

"Ủa!?"

Tiểu Bạch nghi ngờ gãi gãi cái đầu thỏ, nó vừa phát hiện bịch Thương Hải Di Châu (hạt dẻ) của mình lại biến mất không dấu vết.

"Mộc Tú tiền bối!"

Tần Phong giả vờ như không biết gì, tiến lên hành lễ:

"Cảm tạ tiền bối nguyện ý lưu lại cùng bọn vãn bối đồng hội đồng thuyền, khẩn cầu tiền bối ra tay, dùng thần toán giúp bọn vãn bối thoát khốn."

"Cái này..."

Mộc Tú mặt lộ vẻ rầu rĩ:

"Xem thiên cơ, không thể nói, càng không thể nghịch. Nếu như cưỡng ép thay đổi, chỉ sợ trời cao sẽ giáng xuống trừng phạt."

"Tiền bối yên tâm đi!"

Tần Phong lấy ra một viên cực phẩm Đại Hoàn Đan, cười nói:

"Đây là cực phẩm Đại Hoàn Đan mà vãn bối tự tay luyện chế, có thể hồi phục thọ nguyên đã mất, đến nay không có một đánh giá tệ nào…”

"Đừng khách khí! Đừng khách khí!"

Mộc Tú chỉ cần nghĩ đến hình ảnh "ăn cỗ" lần trước, liền vội vàng xua tay từ chối, sợ hãi nói không cần.

"Như vậy sao có thể được!"

Tần Phong vội vàng tiến lên diễn tiếp, tỏ vẻ đây chỉ là một chút tâm ý của mình.

Là một đứa trẻ lớn lên dưới ảnh hưởng của nền văn hóa năm nghìn năm, hắn đã quen với điều đó từ nhỏ. Hắn biết rằng khi tìm ai đó để làm việc gì thì phải "bôi trơn", nếu không họ nhất định sẽ không quan tâm đến.

"Thật sự không cần! Ta cảm thấy ta có thể chịu được!"

Mộc Tú sắp bị sự nhiệt tình của Tần Phong làm cho phát khóc.

Hắn ta phát hiện quẻ bói nói không sai chút nào. Ngọn gió độc này... chính là khắc tinh của đời hắn!

"Ta hiểu, ta hiểu! Là vãn bối không hiểu chuyện!"

Tần Phong thấy Mộc Tú cứ chối đây đẩy, lập tức "hiểu" ra vấn đề.

À, Mộc Tú là cao nhân tiền bối, nhận quà trước mặt mọi người sẽ làm tổn hại hình tượng... Xem ra lát nữa phải nhét Đại Hoàn Đan vào bánh ngọt rồi "mời" đối phương mới được.

Soạt một tiếng!

Mộc Tú không biết Tần Phong đã "hiểu" cái gì, hắn lắc mai rùa, đổ ra mấy đồng tiền.

Quẻ này... là quẻ Chó cùng rứt giậu!