Phản Diện: Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 326: Cúi Đầu Xưng Thần



"Tên này... thật sự chỉ là Thiên Tông cảnh nhị trọng thôi ư!?"

Vẻ lãnh ngạo trên mặt Hồng Hạnh chợt cứng đờ, thoáng nét kinh hãi, không tài nào tưởng tượng nổi Tần Phong lại lĩnh ngộ được một chiêu kiếm đáng sợ đến thế.

"Chủ nhân ngầu quá đi!"

Mắt Phong Tình long lanh hình trái tim, nàng vô thức liếm đôi môi đỏ mọng, hận không thể lập tức vồ lấy Tần Phong mà "làm càn".

"Hửm!?"

Trần Trường Phong đơ cả người, ngơ ngác nhìn Tần Phong vung kiếm đâm thẳng về phía mình.

Mặc dù gã không hiểu Tần Phong ăn nhầm cái gì mà lại đâm mình, nhưng trực giác gào thét rằng nếu bị xiên trúng, kiểu gì cũng "đau thấu trời xanh".

Ầm ầm!!

Tần Phong như tiên nhân giáng thế, thanh kiếm xé rách bầu trời, va chạm dữ dội với Trần Trường Phong. Kiếm khí bùng nổ tứ tán, tựa như bão tố càn quét thiên địa.

Mặc dù Trần Trường Phong đã nhanh tay tụ một lớp hộ thuẫn trước người, nhưng vẫn bị một chiêu "Thiên Ngoại Phi Tiên" đẹp như mơ của Tần Phong ép lui một bước.

"Thiên Tông nhị trọng... ép lui Quy Nhất bát trọng á!?"

Đám đông há hốc mồm kinh hô, trong lòng đồng loạt réo lên hai chữ "Định Mệnh" thật to.

Khỉ thật! Cùng là kiếp người, sao chênh lệch nó lại lớn như vậy chứ!?

“Tình huống quái gì vậy!?”

Vạn Lý Lãng mặt nghệt ra như phỗng, hoàn toàn không hiểu Tần Phong đang diễn trò gì.

Rõ ràng vừa nãy Tần Phong trông như sắp ngáp cái là đi "lãnh cơm hộp" rồi, cớ sao bây giờ lại "sinh long hoạt hổ" thế này.

"Đúng là hài tử đáng thương mà!"

Tiểu Bạch lạch bạch bốn cái chân ngắn cũn đi ngang qua Vạn Lý Lãng, không quên ngẩng cái đầu thỏ lên, ném cho gã một ánh mắt đầy thương hại.

"Vẫn chưa xong đâu!"

Ánh mắt Tần Phong đột nhiên sắc bén, lập tức vận chiêu "Thượng Thiện Nhược Thủy".

Chỉ thấy mũi kiếm tuôn ra một luồng năng lượng kỳ dị, lan ra bốn phía, mỗi đợt sóng lại tương đương một kích Thiên Ngoại Phi Tiên, lớp sau đè lớp trước, liên miên bất tuyệt, dường như vô tận.

"Đây là cái quỷ gì!?"

Trần Trường Phong chưa từng thấy qua Thượng Thiện Nhược Thủy, thân thể mất kiểm soát lùi thêm một bước.

Gã vốn định dùng sức mạnh tuyệt đối để phá vỡ cái trạng thái "tăng phúc" liên hồi này, nhưng còn chưa kịp dồn lực, đã bị một kiếm hồn sắc bén đánh trúng, khiến cơ thể không tự chủ được mà lùi lại liên tiếp.

"Hít—!"

Toàn trường đồng loạt hít một ngụm khí lạnh, bị sự khủng bố của Tần Phong dọa cho hết hồn.

Nếu lần đầu Trần Trường Phong bị đánh lui có thể do gã chủ quan, nhưng bước thứ hai, thứ ba thì tuyệt đối không thể nói là chủ quan được nữa. Điều này chứng tỏ thiên phú của Tần Phong đã đạt tới mức độ kinh khủng cỡ nào.

"Ma đầu, thấy kiếm này của ta thế nào?”

Tần Phong nhanh chóng thu kiếm, lùi về đứng cạnh Vạn Lý Lãng.

"Rất mạnh!"

Trần Trường Phong lập tức bắt được tín hiệu "nháy mắt", vô cùng phối hợp đáp:

“Ma tộc ta dù bị giam cầm mấy vạn năm trong Vạn Ma tháp, nhưng ta dám chắc, một kiếm này xứng đáng để toàn bộ thế hệ trẻ Hoang Cổ gọi ngươi một tiếng 'lão sư'!"

"Có mắt nhìn đấy!”

Trăm vạn Trấn Ma quân gật gù tán thành, Tần Phong đúng là đệ nhất Hoang Cổ.

"Tuy nhiên..."

Trần Trường Phong lại "diễn" tiếp, lời nói uyển chuyển:

“Coi như ngươi xưng tôn trong thế hệ trẻ Hoang Cổ, thì cũng không thay đổi được cục diện hôm nay.”

"Ngươi nói không sai!"

Tần Phong cũng nhập vai "ảnh đế", lạnh lùng hừ một tiếng:

"Dù hôm nay không đổi được cục diện, nhưng Vạn tướng quân vẫn có thể bảo vệ ta rời đi, ngươi có tin không, chỉ cần hai mươi năm, ta có thể dẫn thiên quân vạn mã, ngựa đạp quan ngoại, nhất định sẽ san bằng Ma tộc các ngươi, xóa sổ vĩnh viễn khỏi Hoang Cổ này!"

Ai nấy đều nghĩ Tần Phong phen này toang rồi, chắc chắn sẽ chọc giận Trần Trường Phong, khiến gã nổi điên đồ sát, làm chấn động trăm vạn Trấn Ma quân...

"Ta tin chứ!"

Trần Trường Phong lập tức trưng ra bộ mặt hoảng sợ tột độ, "phịch" một tiếng quỳ thẳng xuống đất, bô bô:

"Chỉ cần ngài chịu tha cho Ma tộc ta, Ma tộc ta nguyện xưng thần, tiến cống cho Âm Nguyệt hoàng triều! Ta cũng có thể lập lời thề trước trời, nếu trái lệnh, Ma tộc vĩnh viễn không bước vào quan nội nửa bước, sẽ bị thiên lôi đánh cho không còn mảnh giáp.”

"Ách..."

Chứng kiến màn "song tấu" cực kỳ gượng gạo này, đám Ma tộc biết rõ chân tướng đều co giật khóe mắt, âm thầm giơ ngón tay cái.

Tần Phong lạnh lùng quát:

"Giao Ma Tộc huyết trì và Thần Ma xử ra đây!"

"Ta nộp, ta nộp ngay!"

Trần Trường Phong vô cùng phối hợp, giao ra hai món chí bảo.

Lúc này...

Trăm vạn Trấn Ma quân lặng ngắt như tờ, tất cả đều ngơ ngác nhìn hai người.

Hắn đòi... là ngươi đưa liền!?

“Tình huống gì đây!?”

Vạn Lý Lãng đần mặt ra một lúc, hoàn toàn không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.

Một giây trước còn là quốc nạn nguy vong, bi tráng hào hùng.

Vậy mà một giây sau, Ma tộc chỉ vì một kiếm của Tần Phong mà không chỉ ngoan ngoãn quỳ xuống, thiếu điều gọi cha, mà còn giao nộp cả huyết trì tổ truyền và Thần Ma xử.

Quan trọng nhất là, Trần Trường Phong lại còn thề độc!

Khác với người thường, người tu luyện đã Nhập Đạo, một khi đã thề thốt, chắc chắn sẽ linh ứng, tu vi càng cao, trừng phạt càng nặng. Nói cách khác, Trần Trường Phong thật sự đã thay mặt toàn bộ Ma tộc, cúi đầu xưng thần với Âm Nguyệt hoàng triều.

“Đang giỡn mặt ta hả!?”

Vạn Lý Lãng đầy nghi ngờ, nhìn kiểu gì cũng thấy chuyện này không hợp lý.

Phải biết, Ma tộc nổi danh hiếu chiến, mấy vạn năm qua, đừng nói là cúi đầu xưng thần, ngay cả một câu nói nhẹ nhàng cũng chưa từng có với Âm Nguyệt hoàng triều.

Nhưng bây giờ, chỉ vì một kiếm của Tần Phong, lại trực tiếp quỳ rạp xuống đất cúi đầu xưng thần.

Chuyện quái quỷ này... hợp lý chỗ nào chứ!? Rõ ràng là vô lý đùng đùng!!