Phản Diện: Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 286: Công đạo ở đâu, thiên lý ở đâu!



"Cái gì!?"

Các phương đại lão lập tức sững sờ, hoàn toàn không hiểu Tần Phong đang diễn vở kịch gì.

Một giây trước còn ngang ngược càn rỡ, không biết hối cải, một giây sau liền tỏ ra chính nghĩa lẫm liệt, khiến người khác khó tin nổi.

Không chỉ nói giao ra binh quyền, mà còn tự mình đánh vào Vạn Ma tháp. Chẳng lẽ hắn không sợ chết ở trong đó sao!?

"Cái mùi này... quen quá!"

Thiên Quân, Vạn Mã nhìn nhau, cực kỳ hoài nghi Tần Phong lại chuẩn bị giở trò lão lục.

"Giao ra binh quyền, bản thân đánh vào Vạn Ma tháp?"

Lục Đạo Đế Quân cũng vô cùng bất ngờ, không hiểu Tần Phong muốn làm gì.

Tuy nhiên, cách này cũng đã cho ông ta một cái bậc thang để leo xuống.

"Bạo ngược, mang binh hành hung! Bản đế coi như chặt ngươi ra làm trăm mảnh cũng không đủ!"

Lục Đạo Đế Quân lớn tiếng răn dạy Tần Phong, nhưng ngôn ngữ lập tức xoay chuyển:

"Tuy nhiên, nể tình ngươi đã lập nhiều đại công cho Âm Nguyệt hoàng triều, phạt ngươi tiến vào Vạn Ma tháp tu luyện nửa tháng. Về phần mười vạn Hắc Giáp quân cùng một ngàn Đại Tuyết Long kỵ..."

"Khụ khụ!"

Nguyệt Thần cùng Lam Ma đồng loạt tằng hắng, biểu thị cuống họng có chút không thoải mái.

Trong lòng Lục Đạo Đế Quân run lên, tiếp tục nói:

"Bản đế không có thói quen lấy lại đồ vật đã ban thưởng. Bản đế giao bọn hắn cho ngươi, là để ngươi mang theo bọn hắn bảo vệ quốc gia, không phải để ngươi mang theo bọn hắn làm xằng làm bậy!"

"Không được, không được!"

Tần Phong lắc đầu cự tuyệt lia lịa, tỏ rõ thái độ binh quyền nhất định phải nộp.

Đùa chứ, Thành Xuân cùng Mục Thâm đã bị hắn đóng Tiên Nô Pháp Ấn. Hắn còn đang trông cậy trả bọn họ về làm "người nằm vùng", để sau này mang về cho hắn trăm vạn đại quân và mấy vạn Đại Tuyết Long Kỵ.

Bằng không, sau này hắn muốn tạo phản thì đi đâu mà điều binh!?

"Đế Quân, nhất định phải thu hồi binh quyền của Tần Phong!"

Trần Tổ cùng Diệp Long tuy không được hỗ trợ, nhưng thật sự đã bị Tần Phong dọa sợ.

Một lời không hợp liền mang binh diệt cả tông môn, sau này làm sao bọn hắn dám ho he trước mặt Tần Phong? Nhất định phải thừa cơ hội này tước đi binh quyền trong tay hắn mới được.

"Quân vô hí ngôn!"

Lục Đạo Đế Quân vì đại cục, thần tình nghiêm túc nói:

"Đem Tần Phong vào Vạn Ma tháp, kỳ hạn nửa tháng, sinh tử... còn phải xem ý trời!"

"Đế Quân!"

Trần Tổ cùng Diệp Long sốt ruột, ra hiệu Đế Quân đang bị người uy hiếp...

"Đế Quân thánh minh!"

Các phương đại lão rốt cục có phản ứng, thuần thục tiến lên hành lễ, chuẩn bị rút lui.

"Đáng chết!"

Diệp Long cùng Trần Tổ cảm thấy rất không cam lòng, biết rõ Lục Đạo Đế Quân đang thiên vị Tần Phong một cách trắng trợn.

Điều này càng làm lòng bọn họ mất cân bằng. Tại sao Tần Phong làm Thánh tử mới mấy tháng mà liên tiếp nhận được sủng ái? Còn bọn họ làm Thánh tử mười lăm năm, lại chẳng nhận được ân huệ gì?

Mọi người đều là Thánh Tử, vì sao đãi ngộ lại khác nhau một trời một vực!?

"Tiến vào Vạn Ma tháp nửa tháng!?"

Nguyệt Thần cùng Lam Ma đều lộ ra vẻ lo lắng, cảm thấy xử phạt như vậy có chút nặng.

Phải biết, năm đó có trăm vạn Ma Tộc bị bắt vào Vạn Ma tháp, tất cả đều là kẻ có thân phận, địa vị trong Ma tộc.

Tuy nhiều năm như vậy bọn chúng đều không thể thoát ra, cũng không có tài nguyên tu luyện, nhưng vẫn có rất nhiều kẻ có nghị lực phi thường mà trưởng thành.

Tần Phong lấy tu vi Nhập Đạo cửu trọng, muốn chống đỡ nửa tháng là một điều cực kỳ khó khăn.

"Ủa, khoan đã!"

Tần Phong vội vàng mở miệng:

"Ngươi làm Đế Quân kiểu gì vậy? Ta diệt Kim Ưng tông, mà ngươi chỉ phạt ta 'ngồi xổm' nửa tháng trong Vạn Ma tháp? Xử nhẹ thế này sao có thể phục chúng? Công đạo ở đâu, thiên lý ở đâu!"

"Hả!?"

Các phương đại lão ngơ ngác tại chỗ, hoàn toàn bị Tần Phong làm cho mê mang.

Nếu bọn họ nhớ không lầm—mà chắc chắn là không lầm—Tần Phong mới là bị cáo trong vụ này. Sao bây giờ hắn lại đọc nhầm lời thoại của nguyên cáo vậy?

"Tên tiểu vương bát đản này!"

Khóe mắt Lục Đạo Đế Quân vô thức giật giật, rất muốn xông lên cho Tần Phong một bạt tai.

Ông ta không biết Tần Phong là ngốc thật hay đang giả ngu. Ông ta đã muốn "giơ cao đánh khẽ", chuyện lớn hóa nhỏ.

Thế mà hắn không những không cảm kích, lại còn ở đây quay ngược lại trách móc ông ta.

"Xong rồi!"

Nguyệt Thần cùng Lam Ma cảm thấy vô cùng đau đầu, biết rõ tiểu tử Tần Phong đã chọc phải chuyện lớn.

Coi như Lục Đạo Đế Quân vì đại cục, thỏa hiệp để giữ cân bằng, nhưng bây giờ Tần Phong lại vả mặt ông ta ngay trước mặt mọi người. Thân là Đế Quân, sao có thể nhẫn nhịn?

Lục Đạo Đế Quân sắc mặt lạnh lùng:

"Thu hồi binh quyền trong tay Tần Phong! Đánh vào Vạn Ma tháp nửa tháng..."

Lời còn chưa dứt.

Tần Phong đã hấp tấp tiến lên, trả lại hai cái kim ấn.

"Ngươi..."

Lục Đạo Đế Quân lúc này cảm thấy thật ủy khuất.

Làm lão đại của Âm Nguyệt hoàng triều nhiều năm, toàn là người khác tới lấy lòng ông ta, ông ta đùa bỡn người khác trong tay. Hôm nay, ông ta lại phải đi lấy lòng Tần Phong, mà người ta còn không thèm lĩnh tình, đã thế còn tỏ vẻ... ghét bỏ!

"Đế Quân anh minh!"

Diệp Long cùng Trần Tổ mừng rỡ, rốt cục cũng tước được binh quyền trong tay Tần Phong.

Nếu nửa tháng sau Tần Phong không thể rời khỏi Vạn Ma tháp, vậy bọn họ nhất định sẽ càng kích động hơn.

"Hừ!"

Lục Đạo Đế Quân tâm tình khó chịu hừ lạnh một tiếng, hóa thành một đạo kim quang bay đi.

"Cái này..."

Thành Xuân, Mục Thâm trực tiếp ngơ ngác.

Bọn họ vừa mới bái Tần Phong làm chủ, Tần Phong quay đầu liền "trả" bọn họ lại.

Hiện tại bọn họ nên đi theo Tần Phong, hay là đi theo Lục Đạo Đế Quân đây!?

Rất nhanh, Mục Thâm liền hiểu được ám chỉ trong mắt Tần Phong, lôi kéo Thành Xuân quả quyết đi theo Lục Đạo Đế Quân, đồng thời cũng hiểu rõ vai trò "nằm vùng" sau này của mình.