Tần Phong lập tức "phủ nhận tam liên", tỏ vẻ chuyện này không liên quan gì đến hắn. Hắn chỉ nhẹ nhàng tát Đế Tú vài cái, hoàn toàn là do đối phương tự lĩnh ngộ sai lầm.
"Bản tọa ghen tị với ngươi!?"
Thần Tú không nhịn được cười phá lên, như thể vừa nghe một câu chuyện cười.
Gã sinh ra ở Tạo Hóa Tiên Cảnh, một trong tam đại thánh địa Hoang Cổ. Từ nhỏ đã có danh sư chỉ bảo, mười hai tuổi xuống núi rèn luyện, mười lăm tuổi đã danh chấn Hoang Cổ, được người đời xưng tụng là Hoang Cổ Tứ Tú cùng ba người kia.
Chỉ là ba tên còn lại hoàn toàn hữu danh vô thực, căn bản không thể so sánh với gã, thậm chí xách giày cho gã cũng không xứng.
Khi gã khiêu chiến Thiên Tông Cảnh, bọn họ còn đang ở Nhập Đạo Cảnh. Khi gã khiêu chiến Nguyên Đan Cảnh, bọn họ vẫn lẹt đẹt ở Nhập Đạo Cảnh. Mà lúc gã khiêu chiến Sinh Tử Cảnh, bọn họ mới miễn cưỡng bước vào Thiên Tông Cảnh.
Có thể nói, sau hai mươi tuổi, ngoại trừ "truyền thuyết hoàng kim" kia ra, căn bản không có ai cùng thế hệ có thể đánh với gã một trận. Coi như ba tên Tú Nhi kia hợp sức lại, cũng không thể thay đổi được vận mệnh hít khói sau lưng gã.
"Không sai, ngươi chính là ghen tị với ta!"
Vẻ mặt Đế Tú cực kỳ nghiêm túc:
"Ta biết luyện đan, ngươi không biết; ta biết trận pháp, ngươi không biết; ta vẽ bùa, ngươi không biết; ta luyện khí, ngươi cũng không; ta tinh thông trăm nhà võ học, ngươi càng không; ta biết cầm kỳ thư họa, ngươi lại càng không... Cho nên, ngươi ghen tị với ta!"
"Đó là sự tự tin của ngươi!?"
Thần Tú lười nói nhảm, chỉ quăng cho gã một ánh mắt "nhìn thằng thiểu năng".
Gã thừa nhận, mấy thứ Đế Tú nói gã đều không biết. Nhưng vấn đề là, đối phương học nhiều thứ như vậy, tuy lợi hại, nhưng chẳng có thứ nào đạt đến đỉnh phong.
Ngược lại, gã là lão đại của Tạo Hóa Tiên Cảnh, dưới trướng đều là nhân tài đạt đến đỉnh phong ở mỗi lĩnh vực.
Chuyện phất tay một cái là tiểu đệ làm được, gã hơi đâu mà tự mình học!?
Ra ngoài lăn lộn, quan trọng nhất là phải có thế lực!
Đế Tú lại cực kỳ chân thành nói:
"Còn nữa, đệ tử Lâm Tam của ngươi, đã bị đệ tử Tần Phong của ta đè bẹp dưới chân."
"Tần Phong!!"
Thần Tú nhíu mày, sắc mặt cuối cùng cũng có chút thay đổi.
Cũng giống như gã là ngôi sao sáng nhất ngàn năm trước, Tần Phong chính là người được vinh danh là ngôi sao sáng nhất thời đại này, kẻ có đủ năng lực đạp lên mọi thiên kiêu cùng thế hệ.
"Ta thành đệ tử của gã từ khi nào nhỉ!?"
Tần Phong ngơ ngác, trong trí nhớ của mình làm gì có màn bái sư nào.
Tuy nhiên, nếu trước đó hắn thật sự bái Đế Tú làm sư phụ, thế thì mấy cái tát khi nãy chẳng phải là có thể nhận được ban thưởng "khi sư diệt tổ" rồi sao!?
Nghĩ đến đây, Tần Phong thấy lồng ngực co thắt, cảm giác mình đã bỏ lỡ một cơ hội tốt.
"Ha ha, Thần Tú, ngươi cuối cùng vẫn không bằng ta!!"
Đế Tú không nhịn được ngửa mặt cười ha hả:
"Đồ nhi Tần Phong của ta, có tư chất Đại Đế!!"
"Chết tiệt!!"
Tần Phong lảo đảo, suýt nữa ngã sấp mặt.
Nghĩ lại năm đó, hắn tốn bao công sức rời khỏi Tần gia, ngoài việc muốn nhận thưởng Thượng Cổ Trọng đồng, thì cũng là muốn lão cha đừng có treo câu này trên cửa miệng nữa.
Thế mà hắn không thể ngờ, bảy năm trôi qua, hắn lại nghe thấy câu này một lần nữa. Câu nói này khiến tim hắn đập thình thịch, chỉ sợ lại bị đám Thiên Tuyển Chi Tử nào đó để mắt tới.
Chẳng lẽ đây là số mệnh của hắn sao!?
"Xem ra, không thể để gã này sống được!"
Tần Phong nhìn Đế Tú đang cười ngặt nghẽo, bỗng dâng lên một cỗ "giết người diệt khẩu" xung động.
"Phong ca ca, huynh không sao chứ!?"
Điềm Điềm vội vàng đỡ lấy Tần Phong, vẻ mặt đầy lo lắng.
Vừa rồi chứng kiến màn trình diễn của gánh hát chuyên nghiệp kia, nàng bị dọa không nhẹ, còn tưởng mình tuổi còn trẻ mà đã phải góa bụa.
May mà lúc nàng chạy tới, Tần Phong đã "được cứu sống". Giờ hắn đi đứng không vững, xem ra ít nhất cũng cần nàng sớm tối chăm sóc cả đời.
Hựu Dung trợn mắt nhìn Điềm Điềm, thầm nghĩ: "Gia hỏa này không phải đi theo con đường cao lãnh sao? Sao tình nhân ở đâu cũng có thế này!?"
"Đế Tú, càn khôn chưa định, nói Tần Phong có thể xưng đệ nhất, e là còn quá sớm!"
Ngữ khí Thần Tú vô cùng bình thản:
"Hình như ngươi đã quên, tại sao Tạo Hóa Tiên Cảnh lại được xưng là một trong tam đại thánh địa Hoang Cổ."
"Ặc..."
Đế Tú như con ngỗng bị bóp cổ, tiếng cười tắt ngấm, mặt cứng đờ:
"Ngươi muốn cho Lâm Tam vào Tạo Hóa Chi Địa tu luyện!?"
Thần Tú thản nhiên hỏi ngược lại:
"Lâm Tam là đệ tử thân truyền duy nhất mà bản tọa thu nhận trong ngàn năm qua, để hắn tiến vào Tạo Hóa Chi Địa tu luyện, chẳng lẽ không hợp tình hợp lý sao?"
"Lâm Tam sắp tiến vào Tạo Hóa Chi Địa tu luyện!!"
Đám đông toàn trường lập tức kinh hô, ánh mắt nhìn về phía Lâm Tam bắt đầu có chút kiêng dè.
Ở Hoang Cổ, vạn tộc san sát, vương triều vô số, tông môn nhiều không đếm xuể, nhưng được xưng là thánh địa chỉ có ba nơi: Thái Bạch Tiên Sơn, Tạo Hóa Tiên Cảnh, và Võ Lăng Thánh Địa.
Vấn đề không phải là bọn họ mạnh đến đâu, mà là họ đang nắm giữ di tích của tiên nhân.
Ví dụ như Tạo Hóa Chi Địa của Tạo Hóa Tiên Cảnh, đó chính là phúc địa do tiên nhân khai mở. Bất cứ ai tiến vào đó tu luyện đều sẽ nhận được một hồi đại tạo hóa, có cơ hội đột phá cực hạn, phi thăng Thượng giới.
Có thể nói, đa phần các ghi chép về phi thăng ở Hoang Cổ đều xuất phát từ tam đại thánh địa này, tất cả đều nhờ tu luyện trong các phúc địa đó.