Những luồng khí tức dao động cực kỳ cường đại bắt đầu xuất hiện ở bốn phía. Tất cả đều bị sức mạnh của đòn "song kiếm hợp bích" vừa rồi thu hút tới.
"Đã có chuyện gì xảy ra ở đây vậy!?"
"Là kẻ phương nào đang dùng kiếm? Khoảng cách xa như vậy mà vẫn cảm nhận được kiếm ý đáng sợ đến thế!"
"Hoặc là hai kiếm ý cực kỳ lợi hại, hoặc là hai cao thủ kiếm pháp liên thủ thi triển chiêu kết hợp."
"Không phải cao thủ kiếm pháp, mà là hai tên Nhập Đạo Cảnh! Một đứa tầng bốn, một đứa tầng tám!"
"Từ khi nào mà Hoang Cổ lại sinh ra một thiên tài kiếm pháp như vậy!?"
"Hoang Cổ hiện tại chỉ có ba thiên tài kiếm pháp là Tần Phong, Nhất Kiếm, và Lâm Tam!"
"Lâm Tam!? Các vị, lão phu đi trước một bước!"
"Lão già gian trá này! Lâm Tam thuộc về lão phu!"
"Lâm Tam là của ta!"
"..."
Khi tin tức về sự xuất hiện của Lâm Tam được lan truyền, mấy lão quái vật ẩn thế liền trở nên bồn chồn.
Tất cả bọn họ đều dốc hết sức bình sinh phi như bay đến chỗ Tần Phong và Lâm Tam, sợ rằng chỉ chậm một chút thôi là không còn gì để húp. Điều này cũng báo hiệu một cuộc hỗn chiến kinh hoàng sắp bắt đầu.
"Lâm huynh, ngươi yên tâm, ta sẽ bảo vệ ngươi!"
Tần Phong vung Thần Kiếm, hiên ngang chắn trước mặt Lâm Tam, ánh mắt sắc lẹm tuyên bố: "Muốn đụng đến hắn, bước qua xác ta trước!"
"Tần huynh!!"
Lâm Tam cảm động đến mức suýt thì không kìm được nước mắt.
Hắn càng ngày càng cảm thấy, được làm huynh đệ với Tần Phong chính là phúc đức mấy đời hắn tu luyện...
"Đinh đong! Chúc mừng ký chủ lừa được tình cảm của Thiên Tuyển Chi Tử, đạt được 50.000 điểm nhân vật phản diện!"
"Ủa, cái này??"
Thiên Quân và Vạn Mã cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Hãm hại Lâm Tam là lão đại của họ. Mà bây giờ, bảo vệ Lâm Tam cũng là lão đại của họ.
Phải biết, lão đại của bọn họ nổi tiếng là không có lợi thì không bao giờ ra tay. Huống hồ, Lâm Tam lại là một tên "nô bộc" bị đuổi khỏi nhà, nghèo rớt mồng tơi, ép mỡ còn không ra.
Nói tóm lại... không phải vì tiền, mà là vì... bản thân Lâm Tam!?
"Công công!"
Nam Phong công chúa vội vàng quỳ xuống kiểm tra, phát hiện lão thái giám đã thật sự đi lĩnh cơm hộp rồi.
Sau hai lần bị Tần Lão Lục không biết xấu hổ úp sọt, lại bị đòn song kiếm hợp bích đánh trực diện, lão già có thể cứu được Nam Phong công chúa trong tình trạng cạn máu đã là một kỳ tích.
Lúc này...
Những người sống sót trong đống tàn tích chật vật bò lên. Nhìn cảnh hoang tàn xung quanh, hồi lâu họ không thể bình tĩnh lại.
Họ đã đánh giá cao Tần Phong và Lâm Tam hết lần này đến lần khác, nhưng cuối cùng vẫn xem nhẹ sự khủng bố của Đệ Nhất Thiên Kiêu Hoang Cổ và Đệ Nhất Kiếm Trăm Năm. Bọn họ phải đối mặt với quá nhiều kẻ thù có tu vi vượt xa mình.
Đổi lại là người khác, có lẽ đã mất hết tinh thần chiến đấu mà đầu hàng từ lâu. Nhưng bọn họ vẫn có thể chiến đấu đến bây giờ, thậm chí còn giết được rất nhiều người của đối phương.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến, có đánh chết họ cũng không tin đây là sự thật.
"Trong thế giới đại chiến, kẻ mạnh sẽ mạnh hơn, kẻ yếu sẽ bị diệt vong!"
Tất cả mọi người xung quanh không thể không nuốt nước bọt, phảng phất như thấy được cảnh quần hùng tranh bá loạn lạc trong tương lai.
"Nhanh lên, mau ra tay đi!!"
Nam Phong công chúa vội vàng hét lên, quyết không cho Tần Phong thêm một giây nào để hồi phục.
"Giết!!"
Bảy tên Sinh Tử Cảnh còn lại cũng cảm nhận được sự khủng bố của Tần Phong. Bọn họ không muốn trở thành lão thái giám thứ hai, liền lập tức ra tay.
"Giờ thì phiền thật rồi!"
Tần Phong liếc mắt nhìn Đông Phương tiểu thư đang chiến đấu trên không trung, muốn gọi "nàng" ta xuống giải quyết hộ, nhưng thấy "nàng" còn đang bận "múa", chắc là không trông mong gì được rồi. Nếu không xong, chỉ có thể mạo hiểm bại lộ, gọi tiểu nữ quỷ kia tới.
Ngay lúc này...
Hai nhóm người đang ẩn nấp cách đó không xa.
Một bên toàn bộ đều cầm kiếm, là người của Danh Kiếm Sơn Trang, do thiếu trang chủ Nhất Kiếm dẫn đầu.
Một bên toàn bộ đều vác đao, là người của tộc Đại Mạc Yến Vân, do thiếu tộc trưởng Mạc Đao dẫn đầu.
Bọn họ đều bị động tĩnh vừa rồi thu hút đến, nhưng hoàn toàn không có ý định tham gia, chỉ đứng bên ngoài quan sát trận chiến.
"Đệ Nhất Thiên Kiêu của Hoang Cổ... thật sự quá khủng bố!"
Trong mắt Nhất Kiếm hiện lên một tia hoảng sợ. Hắn lại nhớ tới nỗi sợ hãi khi bị Tần Phong đè bẹp, điều đó đã làm lung lay niềm tin bất bại của hắn. Hắn không thể không tự thôi miên bằng "gà tâm linh":
Ta có thể làm được!
Ta chắc chắn có thể đánh bại hắn ta!
"Vị Đệ Nhất Thiên Kiêu Hoang Cổ này, quả thật là hán tử đầu đội trời chân đạp đất!"
Đám người Mạc Đao thì sắc mặt nghiêm túc, nhưng ngữ khí lại không tiếc lời tán thưởng.
Vốn tưởng rằng ở Thương Hải, Tần Phong chỉ nói đùa. Ai lại ngu ngốc vì một huynh đệ "khác cha khác mẹ" mà gây thù với cả Hoang Cổ chứ.
Nhưng cuối cùng, hắn lại thật sự vì Lâm Tam mà làm kẻ địch của toàn bộ Hoang Cổ. Cho dù tính mạng gặp nguy hiểm, cũng không hề dao động.
Tình huynh đệ cảm thiên động địa thế này, sao không khiến người ta rung động cho được!?
"Phong ca ca, thật lợi hại!!"
Đôi mắt hạnh nhân long lanh, lấp lánh trái tim màu hồng. Trong mắt nàng, mọi hình ảnh của Tần Phong đều đã được tự động gắn thêm filter "đẹp trai vô đối".
"Những người này... thật đáng sợ!!"
Thiên Tuyển Chi Tử phiên bản "hạ lưu", Đường Xuyên, sau khi rời khỏi tông môn, cũng bị tin tức thu hút đến. Vừa nhìn thấy cảnh Tần Phong và Lâm Tam song kiếm hợp bích, trong lòng hắn liền thầm vui mừng vì mình đã chọn "chính nghĩa" (bỏ của chạy lấy người).
Nhưng khi nhìn thấy bảy tên Sinh Tử Cảnh lao về phía Tần Phong và Lâm Tam, hắn bỗng nhiên "ngộ" ra.
Sư phụ hắn căn bản là không sai!
Đây là thế giới cá lớn nuốt cá bé, sư phụ hắn chỉ là... sống thuận theo tự nhiên thôi.
Thì có lỗi gì chứ!?
Là Tần Phong và Lâm Tam đã giết sư phụ hắn! Ân sư như cha, thù giết thầy, không đội trời chung!!
"Sư phụ, tuy rằng đồ đệ không thể tự tay báo thù cho người, nhưng linh hồn của người trên thiên đường có thể yên nghỉ!"
Đường Xuyên ngẩng đầu nhìn trời xanh, nước mắt chảy dài.
Hắn không ngờ rằng ngay cả sau khi chết, sư phụ vẫn dạy cho hắn những đạo lý làm người sâu sắc. Hắn ta mơ hồ thấy sư phụ mình đang mỉm cười ân cần, gật gù hài lòng trên thiên đường.
Không được!
Sau này hắn nhất định phải quay về tông môn, thắp hương cho vong linh sư phụ!!