Tần Phong bắt đám đệ tử Lam Ma cung quay mặt đi chỗ khác, tuyên bố đây là thủ pháp độc môn, cấm người ngoài quan sát.
Quá trình "trị liệu" này quả nhiên làm Vu Lan mặt đỏ tim run, khó mà nhẫn nhịn...
“Đinh, chúc mừng túc chủ ức hiếp thiên tuyển chi nữ, thu hoạch được 1 vạn điểm phản diện!”
“Đinh, chúc mừng túc chủ ức hiếp thiên tuyển chi nữ, thu hoạch được 1 vạn điểm phản diện!”
"..."
“Đinh, chúc mừng túc chủ hôm nay đã 'ức hiếp' thiên tuyển chi nữ đạt hạn mức tối đa, tổng thu hoạch là 200 vạn điểm phản diện!”
Mẹ kiếp!!
Cái hệ thống rách này! "Ức hiếp" cũng có hạn mức tối đa!?
Tần Phong lập tức thấy không vui, cảm thấy hệ thống đang vũ nhục hắn. Tần Phong hắn đâu phải loại người tính toán chi li! Hắn không hứng thú với điểm phản diện (giống Jack Ma không hứng thú với tiền), chủ yếu là hắn thích "giúp người làm niềm vui", và "hưởng thụ quá trình" này mà thôi.
"Thông rồi!"
Tần Phong làm bộ cắn ngón tay, chích một giọt tiên huyết điểm vào mi tâm Vu Lan.
"Thật thần kỳ!"
Trên mặt Vu Lan lộ vẻ ngạc nhiên, cảm giác sức lực đang dần khôi phục. Nàng vốn tưởng Tần Phong chỉ nhân cơ hội "chiếm tiện nghi", không ngờ hắn nói thật.
"Khoan đã!!"
Vu Lan bỗng kịp phản ứng, sững sờ hỏi:
"Tại sao ngươi ở đây lâu vậy mà không trúng độc!?”
"Bởi vì ta bách độc bất xâm!"
Tần Phong trưng ra bộ mặt chân thành nhất có thể.
Dường như để chứng minh, hắn chích một giọt máu sang nữ đệ tử bên cạnh. Vừa chạm vào máu, nữ đệ tử kia lập tức khôi phục sức lực.
“TẦN PHONGG!!”
Tiếng gầm phẫn nộ của Vu Lan vang trời.
Ngày phòng đêm phòng, vẫn rơi vào bẫy của tên khốn này! Quả nhiên hắn sinh ra là để chọc tức chết nàng mà!
“Đinh, chúc mừng túc chủ chọc tức thiên tuyển chi nữ, thu hoạch được 1 vạn điểm phản diện!”
"Nàng tức giận cái gì!?"
Tần Phong phớt lờ, kéo tuột Vu Lan vào ngực, cánh tay cường tráng ôm lấy eo thon.
Hắn nhớ có một tổ sư gia cặn bã từng nói, tán gái ít kinh nghiệm thì cho xem phồn hoa, tán gái trải đời thì cho đi ngồi đu quay ngựa.
Tần Phong bắt đầu thâm tình đọc "thơ con cóc":
"Trong mắt nàng, độc chiếm sao trăng; Đông qua Xuân tới, đạp biến Vạn Lý Sơn Hà. Hỏi thương thiên, giai nhân là gì? Hỏi đại địa, phía trước là đường nào? Hỏi kiếp này, giai nhân có nguyện... cùng ta chung chăn chung gối?”
"Ngươi..."
Khuôn mặt Vu Lan đỏ bừng, tim đập loạn xạ.
Dù biết Tần Phong là tên vô sỉ, nhưng có cô gái nào lại cự tuyệt được "lời tâm tình" của một thiếu niên đẹp trai, lại còn nói thẳng mặt giữa thanh thiên bạch nhật thế này chứ.
“Đinh, chúc mừng túc chủ khiến thiên tuyển chi nữ mặt đỏ tim run, thu hoạch được 10 vạn điểm phản diện!”
"Khụ khụ!!"
Đám nữ đệ tử vừa được giải độc xong không nhịn được, phải "hắng giọng" một cái, nhắc nhở hai vị "diễn viên chính" chú ý hình tượng, ở đây còn mười mấy vạn người đang nằm la liệt.
"A..."
Vu Lan hoàn hồn, nhìn tư thế mập mờ của hai người, vội đỏ mặt đẩy Tần Phong ra, như con thỏ chạy vội đi chỉnh lại quần áo.
"Haizz!"
Tần Phong bất đắc dĩ nhún vai.
Thôi được rồi! Hắn nhớ ra mình đang đóng vai "hiện thân của công lý" trong tập này, đành chờ tập sau vậy.
Rất nhanh, dưới sự "giúp đỡ" của Tần Phong, mấy chục người được giải độc, ai cũng nhìn hắn với ánh mắt "vạn lần cảm tạ".
"Không cần cảm ơn, ta chỉ làm việc nên làm!"
Tần Phong như thiên sứ giáng trần, đầu tỏa hào quang "Thánh Mẫu", tiếp tục dùng máu của mình "giải độc" cho người khác.
Mặc dù tu luyện Tam Thập Tam Thiên Tạo Hóa Quyết khiến hắn hồi máu siêu nhanh, nhưng người khác đâu có biết. Bọn họ chỉ thấy Tần Phong mà cứ "cứu người" thế này, sớm muộn cũng mất máu quá nhiều mà chết.
Đã thế, hắn còn "diễn sâu" thêm, cố tình làm ra vẻ mặt tái nhợt vì "mất máu quá nhiều". Hắn thỉnh thoảng "chóng mặt", ngã vào vòng tay của mấy tiểu tỷ tỷ xinh đẹp, nhưng vẫn "vùng vẫy" đứng dậy đòi "cứu người".
Màn kịch này khiến các tiểu tỷ tỷ cảm động đến phát khóc.
Trước đây các nàng toàn nghe đồn Tần Phong vô sỉ. Hôm nay tận mắt thấy mới biết... Tin đồn không thể tin! Tai nghe sao bằng mắt thấy!
Hành động thiện lương này đủ để bù đắp mọi tội lỗi. Huống chi... hắn còn đẹp trai như vậy nữa!
Từ nay, ai dám nói xấu Tần Phong, các nàng thề sẽ xé xác kẻ đó!
“Đinh, hệ thống chưa bao giờ thấy qua nhân vật phản diện nào chính trực như vậy, không gian tùy thân mở rộng gấp đôi!"
“Luận về độ vô sỉ, vẫn phải là lão đại!”
Thiên Quân, Vạn Mã đứng từ xa chỉ biết cảm khái.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến toàn bộ, ai dám tin kẻ đầu sỏ vụ cướp này chính là Tần Phong.
Giờ thì hay rồi, không chỉ "lột" sạch 80% thế lực ở Hoang Cổ, hắn còn khiến toàn bộ đám người này... thiếu hắn một ân tình trời.
Sau này hắn đi ra ngoài, thiên hạ ai mà không biết ơn? Đi tới đâu cũng là thượng khách!