Âm thanh giết chóc vang vọng trời đất, xen lẫn những tiếng kêu thê thảm.
“Không thằng nào nhận đã ném đá muội muội ta, đúng không? Vậy thì TẤT CẢ CÙNG CHẾT ĐI!”
Ánh mắt Mạc Đao lạnh như băng, Khoan Bối đao bộc phát đao khí ngút trời.
Keng!
Đao quang chợt hiện, âm thanh sắc lẻm của kim loại vang lên.
"Không ổn!!"
Đám người xung quanh nheo mắt, vội vàng nâng vũ khí lên chống đỡ.
Chỉ thấy Mạc Đao giơ Khoan Bối đao lên cao, dùng sức bổ xuống. Một luồng đao khí dài hơn trăm mét, sắc bén bức người, lóe lên chói mắt!
Xoẹt!
Song phương kịch liệt va chạm. Ánh đao lướt qua đâu, liền không một ai chống đỡ nổi, lập tức bị chém làm đôi, máu tươi bắn tung tóe.
Ầm ầm!!
Đao khí không giảm, tiếp tục chém xuống mặt đất, tạo ra một vết rách dài cả trăm thước, sâu đến vài chục thước.
"Yến Vân tộc Mạc Đao!"
Các đại thế lực xung quanh giật mình, vội vàng giữ khoảng cách an toàn.
Nếu Tần Phong là cao thủ dùng kiếm mạnh nhất, thì Mạc Đao chính là đao thủ mạnh nhất trong thế hệ trẻ. Vẻn vẹn một thanh đao cấp A mà đã có uy lực khủng bố như thế, thật không dám tưởng tượng một khi hắn tung "chiêu cuối" thì sẽ khủng bố cỡ nào.
"Băng phong ngàn dặm!"
Trong mắt Vu Lan nổi lên một vòng lam quang, khí tức cực lạnh bùng nổ.
Ầm ầm!!
Mặt đất chấn động, từng cột băng khổng lồ trồi lên. Xung quanh mấy trăm thước lập tức biến thành một thế giới băng, những kẻ không kịp phản ứng liền bị đông cứng tại chỗ.
"Thật là quá tàn nhẫn!"
Tần Phong, đang nấp trong bụi cỏ, lắc đầu, bộ dạng đau lòng nhức óc:
"Bọn họ có lỗi gì sao? Bọn họ không sai! Kẻ cầm đầu chính là vì tiền, mà tiền chính là căn nguyên tội ác! Không có nó, con người sẽ không bị lợi ích thúc đẩy, sẽ không đánh mất chân, thiện, mỹ, và gây ra giết chóc. Vì vậy, hôm nay, ta quyết định hy sinh bản thân mình, gánh vác trọng trách 'phong ấn' toàn bộ số tiên tinh tà ác này vào không gian tùy thân của ta. Ta làm tất cả là vì thế giới!"
“Thỏ ta không vào địa ngục thì ai vào!”
Tiểu Bạch cũng nghiêm túc gật gù, tỏ vẻ nguyện ý chia sẻ gánh nặng cao cả này với Tần Phong.
"Ách..."
Thiên Quân, Vạn Mã co giật khóe mắt. Bọn họ rốt cục đã hiểu ra... vì sao mình chỉ có thể làm tiểu đệ. Đơn giản là... bọn họ vẫn còn cần mặt mũi! Phàm là kẻ làm nên đại sự, đều không bao giờ coi mặt mũi là cái gì!
“Đinh, hệ thống chưa bao giờ thấy qua nhân vật phản diện nào chính trực như thế, không gian tùy thân mở rộng gấp đôi!"
"Nhanh lên, sắp thoát rồi!"
Nam Phong công chúa không kìm được sự kích động. Đoàn người của nàng không ham chiến, rốt cục cũng thoát khỏi vòng hỗn chiến. Phía trước chính là tương lai tươi sáng của nàng! Nàng phải nắm lấy... Á, khoan!
Đúng lúc này, hàng ngàn nữ quỷ xung quanh đồng loạt hành động theo tín hiệu hồn ấn của Tần Phong.
Bốp! Bốp! Bốp!
Các nàng đập vỡ bình ngọc. "Dược Gọi Rách Cổ Họng Cũng Vô Dụng" lập tức hóa thành sương mù, theo gió bay về phía biển máu.
“Cái quái gì vậy!?”
Nam Phong Công chúa bị tiếng bình vỡ làm giật mình, vội dừng lại, cảnh giác nhìn quanh.
Nhưng nàng chưa kịp thấy gì, liền cảm thấy toàn thân bủn rủn, hai chân mềm nhũn, ngã phịch xuống đất, ngay cả một ngón tay cũng không nhúc nhích nổi.
"Công chúa, có độc!!"
Đám môn sinh thiên tử lập tức hoảng hốt, nhưng cơ thể bọn họ cũng y hệt, mất hết sức lực mà ngã nhào.
Bọn họ còn chưa hiểu chuyện gì, thì thấy một tiểu tỷ tỷ mặc đồ cổ trang, lơ lửng trên không. "Nàng" không dùng bất cứ vật gì, cứ thế lơ lửng, thoát khỏi sức hút của trái đất.
Ai cũng biết, Nhập Đạo cảnh ngự kiếm phi hành, Thiên Tông cảnh dùng linh khí hóa cánh, chỉ có tu sĩ Nguyên Đan cảnh trở lên mới có khả năng bay lượn tự do như vậy.
"Sao... sao lại có cao thủ Nguyên Đan cảnh ở đây!?”
Nam Phong Công chúa kinh hãi, cố gắng đứng lên, nhưng toàn thân không tài nào dùng sức được.
Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn mấy vị tiểu tỷ tỷ kia đáp xuống, thò tay lục lọi, lấy đi từng chiếc nhẫn trữ vật chứa đầy tiên tinh trên người nàng.
"Không đúng, bọn họ không phải người!"
Sắc mặt Nam Phong Công chúa bỗng nhiên trắng bệch, trán vã mồ hôi lạnh.
Khi tiếp xúc, nàng phát hiện toàn thân đối phương lạnh như băng, tản ra khí tức linh hồn âm lãnh. Đây tuyệt đối là nữ quỷ ngàn năm trong truyền thuyết!
"Hi hi, lần này chủ nhân chắc chắn sẽ vui lắm!"
Mấy tiểu tỷ tỷ cười rúc rích, vui như trẻ con được kẹo, vội vàng chạy đi tìm Tần Phong "báo công, đòi thưởng".
Trả lại cho ta!
Trả lại tương lai cho ta!
Nam Phong Công chúa lúc này cũng chẳng quan tâm đối phương là thứ gì, nàng liều mạng giãy dụa, muốn đứng dậy đòi lại tiên tinh.
Đó là hy vọng cuối cùng của hoàng triều Đại Hạ! Không có số tiên tinh này, Đại Hạ sẽ mất đi địa vị thống trị!
Nhưng mặc kệ nàng giãy giụa thế nào, cơ thể cũng không nhúc nhích. Nàng chỉ có thể bất lực nhìn "tương lai" của mình càng ngày càng xa, cuối cùng biến mất trong tầm mắt.