Phản Diện: Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 192



"Hắn có!"

Nụ cười trên khuôn mặt Điềm Điềm tắt ngấm, lập tức trở nên nghiêm túc, ánh mắt cảnh cáo ca ca mình đừng hòng xen vào chuyện bao đồng.

"Hắn không có!"

Mạc Đao mặt lạnh như tiền, gằn từng chữ: “Đao của ta nhanh hơn kiếm của hắn!”

"Mẹ kiếp, đã cướp 'first blood' mà còn già mồm à!!"

Tần Phong liếc xéo Điềm Điềm, bụng bảo dạ Mạc Đao rõ ràng đang nghi ngờ đẳng cấp của hắn. Vóc dáng của muội muội ngươi phẳng như cái sân bay, hắn rước về nhà thì làm được gì? Tập lái xe đua trên đó chắc!?

Đạp! Đạp! Đạp!

Đúng lúc này, một trận tiếng bước chân dồn dập, vang lên.

Chỉ thấy mười tám đại hán khôi ngô, mình khoác áo da dê, lao nhanh về phía này. Bên hông họ lủng lẳng loan đao Ngân Nguyệt, sau lưng là trường cung và đủ mười tám mũi tên.

"Lão đại, là Thập Bát kỵ của Yến Vân tộc!"

Sắc mặt Thiên Quân, Vạn Mã lập tức nghiêm trọng, vội vàng chia ra trái phải bảo vệ Tần Phong.

Thập Bát kỵ của Yến Vân tộc cũng giống như Thập Tam Thái Bảo của Tần gia, đều là thủ hạ đại tướng đắc lực của mỗi đời tộc trưởng, cũng là lực lượng nòng cốt của gia tộc tương lai.

Tuy nhiên, mười tám người này bây... à nhầm, mười tám người bây giờ cũng không tính là Thập Bát kỵ đúng nghĩa. Bọn hắn chỉ là truyền nhân, được bồi dưỡng để cùng trưởng thành với vị thiếu tộc trưởng Mạc Đao này, trong tương lai, bọn họ có khả năng sẽ trở thành Thập Bát kỵ của Yến Vân tộc.

Nghe nói Thập Bát kỵ chân chính, mỗi người đều tự tay thu phục một đại yêu thú cấp bậc hung mãnh làm thú cưỡi. Nếu mười tám người đồng thời xuất động, coi như Đại Hạ, vốn xưng bá Hoang Cổ là đệ nhất hoàng triều, cũng phải ban bố tình trạng báo động.

Hiện tại mười tám người này được chọn làm người nối nghiệp, chắc hẳn thiên phú cũng không phải dạng xoàng.

"Khẩn trương cái gì mà khẩn trương!"

Tần Phong liếc mắt một cái, tỉnh bơ như không.

Đừng nói bọn họ chưa phải là Thập Bát kỵ xịn, kể cả Thập Bát kỵ thật của Yến Vân tộc đích thân hạ phàm, cũng đừng hòng ngăn cản hắn... méc Nguyệt Thần, Lam Ma, Lục Đạo Đế Quân, tội lấy lớn hiếp nhỏ.

Còn có Tần gia Thập Tam Thái Bảo, mười vị lão tổ cũng không phải để chưng cho đẹp!

Ra ngoài xã hội, phải có ô dù, phải có bối cảnh!!

Kèo này căng quá, hắn vẫn có thể quay xe đi tìm Tâm Nhan tiểu thư. Hắn tin chắc nàng ta cũng không muốn ba nàng dâu Trân Trân, Liên Liên, Ái Ái của mình gặp chuyện!

"Đây... đây chính là đệ nhất thiên kiêu Hoang Cổ!"

Mạc Đao nhìn Tần Phong bình tĩnh như Vua Lì Đòn, trong lòng bỗng thấy áp lực.

E rằng cũng chỉ có cái tên dám vỗ ngực hô "Tiên chi đỉnh, ngạo thế gian, có Tần Phong ta liền có trời!", mới có thể dửng dưng khi nghe danh Yến Vân Thập Bát kỵ. Nếu đổi là người khác, sợ rằng đã như lâm đại địch mà đề phòng.

"Phong ca ca, đừng nghe ca ta nói bậy!"

Điềm Điềm xấu hổ nói luôn mồm: “Dựa vào quy củ của Đại Mạc chúng ta…”

“Đại Mạc chúng ta không có nhiều quy củ như vậy!”

Chẳng đợi Điềm Điềm nói xong, Mạc Đao lại lần nữa ngắt lời, giơ tay xách gáy muội muội mình lên rồi cắp đi.

Điềm Điềm tức đến xù lông, y hệt một con mèo con bị số phận xách gáy, chỉ biết giãy giụa nhe răng múa vuốt: “Ca ca thối tha, thả ta xuống! Việc này quan hệ đến hạnh phúc cả đời muội đó, thả ta xuống mau. . ."

Mặc kệ Điềm Điềm ầm ĩ thế nào, Mạc Đao vẫn trưng ra bộ mặt không cảm xúc.

Là một tên "siêu cấp cuồng muội muội", chỉ cần là thứ muội muội muốn, dù là núi đao biển lửa hắn cũng dám xông vào. Nhưng riêng việc gả muội muội cho một tên cặn bã như Tần Phong thì... thà giết hắn trước còn hơn.

“Mạc Đao này cũng quá khoa trương đi!”

Thiên Quân, Vạn Mã thầm thấy khó chịu.

Mẹ kiếp, từ đầu đến cuối hắn không thèm liếc lão đại nhà mình một cái. Thái độ đó y như thể hắn là bậc chính nhân quân tử duy nhất trên đời, còn lão đại của bọn họ là 'thiên hạ đệ nhất tiện nhân' vậy.

“Ta không chấp nhặt với hắn!!”

Tần Phong nhìn đám người bọn họ tiến về biển máu làm cu li miễn phí, thì liền không thèm so đo chuyện đối phương cướp "headshot", ánh mắt liền bị vết thương trên người đám tử thi thu hút.

"Đao thật là nhanh!"

Tần Phong bây giờ đã không phải là tấm chiếu mới của ngày nào, cái gì cũng không hiểu.

Ở Nguyệt Thần cung bảy năm, hắn đã học được rất nhiều thứ. Vết thương của đám người này đều sâu đúng hai thốn, không hơn không kém, vị trí vết thương cực kỳ chuẩn xác, chỉ một đao duy nhất, gọn ghẽ.

Bất kể là lực đạo hay độ chính xác, đều có thể xưng là hoàn mỹ!

Hơn nữa, đây chỉ là một nhát đao chém thường, không hề có bất kỳ loại BUFF đao ý nào.

Người có thể dùng một đao phổ thông mà giết chết tu luyện giả Thiên Tông cảnh, quả nhiên đã luyện đao nhanh, chuẩn, hiểm đến mức cực hạn.

Không chỉ cần thiên phú luyện đao siêu cường, mà còn phải chịu đựng được sự buồn khổ khi vung đao ngày qua ngày, năm qua năm.

Thiên Quân nhịn không được hỏi:

"Lão đại, Mạc Đao này thật sự lợi hại như vậy sao!?”

“Vô cùng lợi hại!”

Tần Phong ngẩng đầu nhìn bóng lưng Mạc Đao, mở miệng nói: “Nói thế này cho dễ hiểu, nếu tu vi hai bên tương đồng, trong tình huống solo chiêu thức phổ thông, hắn ra một đao, ta ra một kiếm, ta chắc chắn bại.”

"Hít..."

Thiên Quân, Vạn Mã cùng hít một ngụm khí lạnh, bị Mạc Đao dọa cho sợ.

Thiên phú của Tần Phong biến thái cỡ nào, bọn họ đều đã chứng kiến qua các trận chiến. Nhưng bây giờ Tần Phong lại thẳng thắn thừa nhận mình không bằng Mạc Đao, có thể thấy Mạc Đao này thật sự trâu bò.

Tiểu Bạch nghiêng cái đầu nhỏ, hỏi:

"Nhưng vấn đề là, ngươi sẽ dùng chiêu kiếm 'phổ thông' để solo với hắn à!?”

"Không bao giờ!"

Tần Phong nhếch mép:

"Ngươi thì sao? Ngươi sẽ dùng chiêu phổ thông để đánh nhau à?"

"Tuyệt đối không!"

Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Bạch nghiêm túc lạ thường, nói: “Lão lục chân chính, ai thèm dùng chiêu phổ thông quyết đấu! Chơi bẩn mới là chân ái!”

"Hèn hạ!"

Tần Phong cùng Tiểu Bạch nhìn nhau, nở một nụ cười tâm linh tương thông. Đó chính là nụ cười hạnh phúc của những kẻ "lão lục".