Lúc này, Tần Phong vừa nhảy ra một cách cường thế, cả đám đông lập tức im re.
Nhất Kiếm lạnh lùng nói: "Tần Phong, tránh ra!"
"Cặn bã!"
Tần Phong nhàn nhạt liếc mắt một vòng: "Nói trước cho vuông, ta không nhắm vào một mình hắn. Ý ta là, tất cả những người ở đây... đều là đồ cặn bã."
"Đậu má, bố láo quá!"
Toàn trường lập tức sôi trào, ánh mắt nhìn Tần Phong vô cùng khó chịu.
Ngươi tưởng ngươi là ai!? Một mình mà dám dùng cái giọng đó nói chuyện với bọn họ!?
"A cái này..."
Thiên Quân, Vạn Mã đang thụp lùm trong bụi cỏ, mặt nghệt ra.
Rõ ràng đã hứa với nhau là cùng thụp lùm làm lão lục vui vẻ, cớ sao mới đó đã nhảy ra ngoài? Thậm chí còn bật mode "chó điên" khiêu khích tất cả mọi người.
Nhưng mà... sao thấy cũng nhiệt huyết phết. Cuối cùng thì lão đại nhà mình cũng chịu "làm người" một lần.
"Ngươi nói ai là cặn bã!"
Sắc mặt Nhất Kiếm lạnh như tiền, gã cầm kiếm, tấn công về phía Tần Phong.
Gã dồn tất cả nỗi nhục bị thua lần trước vào thanh kiếm trong tay, kiếm quang chiếu rọi trời đất, khiến hư không run rẩy kịch liệt.
"Kiếm này mạnh thật!"
Đám người xung quanh cảm giác như đang đứng giữa cơn bão, hơi thở trở nên gấp gáp.
Chỉ thấy kình phong kinh khủng quét ngang, xé rách hư không, kiếm khí tung hoành xen lẫn kiếm ảnh, như muốn xé nát Tần Phong thành vạn mảnh.
"Chỉ là một tên bại tướng!"
Tần Phong nhìn kiếm ảnh đang lao tới mà chẳng thèm bối rối. Hắn thầm bĩu môi, vẫn câu nói cũ, muốn hạ hắn, ít nhất cũng phải gọi đủ bảy "thiên tuyển chi tử" đến hội đồng.
Tần Phong dùng mũi chân nhẹ nhàng nhấc Trường Không Kiếm Thần lên, bắt vào tay. Ánh mắt hắn cũng trở nên lạnh lẽo, cả người như một thanh lợi kiếm Sắp ra khỏi vỏ.
Tay phải nắm lấy chuôi kiếm, nhanh như thiểm điện, rút Trường Không Kiếm Thần ra.
Âm vang!
Tiếng kim loại du dương chói tai vang lên, hư không xung quanh mấy trăm mét như vỡ vụn, mặt đất bắt đầu sụp xuống, thân hình của hai người cũng nhanh chóng lướt qua nhau.
"Chuyện gì xảy ra!?"
Đám người trong toàn trường toát mồ hôi lạnh, hoàn toàn không nhìn rõ hai người đấu kiếm thế nào.
Chỉ thấy mặt đất bỗng nhiên sụp đổ, kiếm khí tung hoành xé nát hư không. Dù đứng xa, họ vẫn cảm nhận được kiếm khí xẹt qua mặt. Bọn họ và đám yêu nghiệt này, căn bản không cùng một đẳng cấp.
"Làm sao có thể!"
Nhất Kiếm khó tin cúi đầu xuống, trên ngực xuất hiện một vết kiếm hằn sâu.
Một tháng trước, gã gặp Tần Phong trong đấu trường sinh tử, Tần Phong cũng dùng Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật, nhưng bị gã chặn được, còn buộc hắn phải dùng Chí Tôn Cốt thần thông.
Bây giờ mới một tháng trôi qua, gã đã lĩnh ngộ được vô địch chi tâm, tại sao lại không thể ngăn nổi một chiêu kiếm này!?
"Không thể cái con khỉ!"
Tần Phong thầm khinh bỉ. Một tháng trước, hắn dùng tu vi Siêu Phàm cửu trọng đã vả Nhất Kiếm không trượt phát nào. Giờ hắn lên Nhập Đạo tam trọng, nếu không thắng dễ dàng thì thà đâm đầu vào hũ đậu hũ chết quách cho xong.
"Đinh, chúc mừng túc chủ đánh bại nhân vật phản diện, độ hoàn thành nhiệm vụ là 25%."
"Thiếu chủ!"
Đệ tử Danh Kiếm sơn trang sắc mặt đại biến, vội vàng móc đan dược ra giúp Nhất Kiếm chữa thương.
"Đan dược!?"
Mặt mũi Tần Phong tràn đầy ghét bỏ: "Người tu luyện đứng đắn ai lại ăn thứ đồ chơi này!"
Phịch một tiếng!
Năng lượng trong cơ thể Tần Phong đạt đến cực hạn, khí tức kinh khủng bộc phát ra, tu vi thành công đột phá đến Nhập Đạo tứ trọng.
"Cái gì!"
Sắc mặt đám người trong toàn trường bỗng nhiên biến đổi, không nghĩ tới Tần Phong lại đột phá.
Nhất là khí tức bộc phát từ cơ thể hắn, thật sự quá kinh khủng, coi như thiên kiêu đỉnh cấp cũng không bằng một phần mười. Hoàn toàn không giống lời đồn "căn cơ bất ổn" chút nào!
"À, đột phá à?"
Tần Phong thậm chí còn không cảm thấy có chút khó khăn nào, hắn trực tiếp gọi hệ thống, quyết định đổi một viên Căn Cơ đan.
"Đinh, chúc mừng túc chủ tiêu hao 60 vạn điểm phản diện, thành công trao đổi một viên Căn Cơ đan!"
"Ngươi chính là thứ cặn bã. Người tu luyện đứng đắn ai lại đi cắn đan dược!"
Tần Phong mặt đầy ghét bỏ lườm Nhất Kiếm, sau đó... "tọp" một tiếng, cắn viên Căn Cơ đan, nuốt ực xuống bụng.
Khí tức bất ổn do vừa đột phá lập tức bình ổn trở lại. Hiện tại hắn có thể tiếp tục tích trữ năng lượng và đột phá Nhập Đạo ngũ trọng.
"Ách..."
Khóe mắt của đám người co giật liên hồi, thật sự chỉ muốn lao lên đấm cho hắn một phát.
Tần Phong mạnh thì mạnh thật, nhưng hắn cũng vô sỉ quá rồi.
Tuy nhiên, bọn họ đều rất tò mò thứ Tần Phong vừa ăn là đan dược gì. Tại sao vừa ăn xong khí tức đã ổn định, như thể căn cơ lập tức được củng cố?
Hoang Cổ đúng là có loại đan dược giúp củng cố căn cơ, nhưng loại "củng cố trong một giây" như Tần Phong thì chưa từng nghe qua. Hiệu quả này... chẳng phải giống hệt chí bảo trời sinh sao?
Chẳng hạn như Đạo Quả ở ngay trước mặt!
Nhìn thấy Tần Phong một người một kiếm chặn trước Đạo Quả, mấy vạn thiên kiêu trong toàn trường thật sự không đủ can đảm tiến lên.
Chỉ bằng một chiêu Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật vừa rồi, 99% người có mặt tự nhận không đỡ nổi. 1% còn lại thì đang tính toán xem mình có chịu nổi Trọng Đồng và Chí Tôn Cốt của Tần Phong hay không.
"Quá mạnh!"
Các tỷ tỷ ở Nguyệt Thần cung mắt lấp lánh trái tim.
Một kiếm uy chấn mấy vạn thiên kiêu Hoang Cổ, một người một kiếm, không ai dám vượt qua nửa bước.
Lâm Tam hít sâu một hơi: "Tần huynh, không biết điều kiện vừa rồi của người... có còn hiệu lực không!?"
"Lúc nãy mời thì không chịu, giờ lại muốn à? Muộn rồi cưng!"