Ôn Nhĩ

Chương 12



“Cháu có biết Đình Xuyên đã phải trả giá bao nhiêu cho cháu không? Cái người bán cá kia, tại sao anh ta đột nhiên biến mất? Vì Đình Xuyên đã dùng mối quan hệ để gây rắc rối cho anh ta.”

 

“Bà và bố cháu tại sao năm nay không tìm cháu gây chuyện? Vì Đình Xuyên đã tìm họ, đưa cho họ hai triệu tệ.”

 

“Ngay cả việc cháu làm gia sư, mức lương nghìn tệ một giờ đúng là có thật, nhưng đó cũng là dì của Đình Xuyên nể mặt nó mà đưa cho cháu thôi.”

 

Ngón tay tôi lạnh buốt, tôi không thể giữ nổi cốc cà phê nữa.

 

Tôi kinh ngạc, day dứt, xấu hổ, bẽ bàng và cảm thấy vô cùng tệ hại.

 

“Cháu xin lỗi, cô ơi, cháu xin lỗi, cháu không biết…”

 

Cô ấy lấy ra một tấm chi phiếu từ trong túi, đẩy về phía tôi.

 

“Chia tay đi. Nếu cháu thực sự muốn tốt cho Đình Xuyên, thì hãy tránh xa nó ra.”

 

Tôi không biết mình đã rời đi như thế nào.

 

Tôi không nhận tiền của mẹ Lục Đình Xuyên.

 

Nhưng tôi đã đồng ý với cô ấy.

 

Tôi đột nhiên hiểu tại sao chiều nay Lục Đình Xuyên lại lo được lo mất như vậy.

 

Chắc chắn là mẹ anh đã khuyên anh chia tay.

 

Và anh đã chống lại ý muốn của mẹ mình ngay từ đầu.

 

Lục Đình Xuyên, anh dũng cảm bước về phía em.

 

Nhưng cuối cùng, chúng ta không hợp nhau.

 

Còn hai tuần nữa là thi đại học.

 

Tôi vẫn cùng Lục Đình Xuyên giải đề và ôn tập.

 

Cùng nhau bước vào phòng thi.

 

Anh ấy đã nỗ lực đến vậy, dù có đi du học hay không, anh cũng xứng đáng hoàn thành tốt kỳ thi này.

 

Kỳ thi đại học kết thúc, tôi điền tên vào một trường đại học ở miền Nam nhất, và không nói cho Lục Đình Xuyên biết.

 

Quả nhiên, tôi đã đỗ thủ khoa thành phố.

 

Lục Đình Xuyên nhận được giấy báo nhập học của một trường 211 ở thủ đô.

 

Trên đường phố người xe tấp nập, anh ôm tôi xoay vòng trong vui sướng.

 

Tôi cố nén nước mắt vào trong hốc mắt.

 

“Lục Đình Xuyên, chúng ta chia tay đi.”

 

Anh sững sờ.

 

“Ôn Nhĩ, em nói gì cơ? Anh đã đậu đại học ở thủ đô rồi mà, chỉ cách Đại học Kinh Bắc có một con phố thôi, chúng ta có thể cùng nhau đi học mà.”

 

Tôi biết anh đã nghe thấy.

 

“Lục Đình Xuyên, chúng ta không hợp nhau, chia tay đi.”

 

“Hợp, sao lại không hợp? Anh thích em, em cũng thích anh mà.”

 

Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi.

 

“Ôn Nhĩ, có phải mẹ anh đã tìm em không? Em đừng bận tâm đến bà ấy, lời bà ấy nói đều là nhảm nhí!”

 

“Lục Đình Xuyên, anh có thể tôn trọng em một chút không? Anh ngoài tiền ra thì chẳng là gì cả.”

 

Tôi cố gắng hết sức để gạt tay anh ra.

 

“Tại sao anh lại can thiệp vào gia đình em, anh đã hỏi ý kiến em chưa?”

 

“Em ghét nhất là những người như anh, những kẻ coi thường tất cả, nghĩ rằng có thể giải quyết mọi chuyện bằng tiền!”

 

“Ôn Nhĩ, em nghe anh giải thích.”

 

Lục Đình Xuyên bất chấp ôm chặt lấy tôi.

 

“Anh xin lỗi, anh sai rồi, anh sẽ sửa, em đừng bỏ rơi anh.”

 

“Đừng bỏ rơi anh.”

 

Anh ôm chặt tôi, cầu xin tôi như một đứa trẻ.

 

Trái tim tôi đau như cắt, từng chút m.á.u nhỏ xuống.

 

Tôi nhớ lại cảnh anh đã vung nắm đ.ấ.m đ.á.n.h Trương Thuận vì tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Anan

Anh đã kéo tôi lại giữa dòng xe cộ đang qua lại.

 

Ở chân núi trong ngôi chùa, anh đã không màng nguy hiểm xông vào đám cháy tìm tôi.

 

Tôi nước mắt giàn giụa, nhưng vẫn dứt khoát nói với anh.

 

“Lục Đình Xuyên, anh biết em đã phải vất vả thế nào mới đến được ngày hôm nay.”

 

“Em không muốn dựa dẫm vào kẻ ăn bám gia đình, vì vậy, chia tay đi.”

 

Tôi tháo chiếc nhẫn trên tay ra.

 

Ném thẳng vào bụi cây trước mặt anh.

 

Chiếc nhẫn biến mất không thấy.

 

Bàn tay Lục Đình Xuyên đang giữ vai tôi buông thõng xuống một cách vô lực.

 

Cả người anh như tan vỡ, nhìn tôi với vẻ vô cùng đau khổ.

 

Trong thâm tâm, tôi lặp đi lặp lại lời xin lỗi anh.

 

Nhưng tôi vẫn quay lưng, bỏ mặc anh mà đi không ngoảnh lại.

 

Tôi nhìn thấy Lục Đình Xuyên quỳ sụp xuống đất như thể bị rút hết linh hồn.

 

Sau đó điên cuồng tìm kiếm chiếc nhẫn trong bụi cây.

 

Tôi nhận được học bổng hai trăm nghìn tệ.

 

Tôi nói rõ mọi chuyện với bà và bố.

 

Họ từ chối giao lại hai triệu tệ mà Lục Đình Xuyên đã đưa.

 

“Đây là những gì mày nợ chúng tao.”

 

“Chúng tao nuôi mày lớn, mày phải nuôi chúng tao già.”

 

“Bố mày cần thay chân giả nhập khẩu, hai triệu tệ vừa đủ.”

 

“Bố, cái chân đó, có phải vì đi tìm con mà bị gãy không? Con thực sự nợ mọi người sao?”

 

Tôi hỏi một cách châm biếm.

 

“Có phải vì mày hay không thì cũng thế thôi? Mày đều phải chịu trách nhiệm.”

 

“Cứ coi như đây là tiền dưỡng già trả trước của chúng tao. Hai trăm nghìn tiền học bổng của mày, chúng tao không cần.”

 

“Mày đi đi, kiếp này, chúng ta không ai nợ ai nữa.”

 

Tôi cười đến chảy nước mắt.

 

Hay cho câu ‘không ai nợ ai’.

 

Để giữ được số tiền này, họ thậm chí còn nói ra lời đó.

 

Họ có lẽ nghĩ rằng tôi sẽ không bao giờ kiếm được số tiền này.

 

Cũng đúng, ban đầu họ định bán tôi đi để lấy tiền thách cưới.

 

Thì làm sao kiếm được tiền thách cưới cao đến thế cơ chứ?

 

Bà nội vội vàng ném cặp sách và vài món đồ của tôi ra khỏi nhà.

 

Tuyệt tình đoạn tuyệt quan hệ với tôi.

 

Tôi không nói gì.

 

Vác ba lô lên vai đi đến ga tàu.

 

Từ nay về sau, tôi thực sự là một mình rồi.

 

Tôi đến Thâm Quyến.

 

Sau khi nhập học, tôi trở thành sinh viên y khoa.

 

Sinh viên y khoa có rất nhiều bài vở, cuộc sống rất bận rộn.

 

Những người trong ký túc xá đến từ khắp nơi trên đất nước, tất cả tụ họp lại vì ước mơ học y.

 

Không ai biết quá khứ của ai.

 

Tôi chỉ cần đối phó với sách vở và các thí nghiệm lâm sàng.

 

Cuộc sống ngược lại đơn giản hơn trước rất nhiều.