Sau khi đến bên bờ sông, lúc chuẩn bị qua cầu vượt, tôi chợt thấy một bóng người nhỏ bé đang vác một bao tải lớn mà lục lọi thùng rác. Bộ quần áo bẩn thỉu, cũ kỹ và không vừa người, thân hình gầy yếu cùng với sự kinh hãi trong ánh mắt lúc quay lại nhìn vì nghe thấy động tĩnh của người đó khiến linh hồn tôi rung động.
Đêm hè phương Nam có gió vẫn ẩm ướt và nóng bức, không hề khiến người ta thấy chút mát mẻ nào.
Tôi đổ mồ hôi một cách điên cuồng trong một khoảng thời gian ngắn.
Tôi rơi vào một vòng xoáy, mọi thứ trước mắt đều trở nên méo mó, chỉ mang hai màu đen và trắng, những ký ức bị chôn vùi nơi sâu thẳm bắt đầu có dấu hiệu “sống lại”, quá khứ mà tôi không thể chịu đựng được như một cơn ác mộng khiến tôi nghẹt thở.
Tôi ngã ngồi xuống đất, thở hổn hển, mồ hôi đầm đìa, nhịp đập thình thịch của trái tim bị phóng đại ở mức vô hạn trong đầu.
Trong mơ hồ, tôi nghe thấy giọng nói của anh trai. Anh đột nhiên xông vào tầm nhìn đơn sắc của tôi, gọi tên tôi trong lo lắng. Sau đó, một viên kẹo trái cây được nhét vào miệng tôi, mái tóc ướt đẫm mồ hôi được anh dùng dây buộc tóc trên cổ tay tôi buộc lại. Không tìm thấy khăn giấy, anh trai vén vạt áo của mình lên lau mồ hôi cho tôi.
Có lẽ tôi đang mơ.
Trong mơ, anh trai sẽ lo lắng cho tôi.
Trong mơ, anh trai rất dịu dàng.
Tất cả như một người anh trai thật sự.
Anh trai cõng tôi đi trên cầu vượt.
Tôi đã hoàn toàn tỉnh táo, mở mắt nhìn xuống dòng sông đen kịt bên dưới cầu.
Tôi không ngờ rằng anh ta sẽ đuổi theo tôi.
Ngay lúc này, tôi nằm trên lưng anh, im lặng, không nói lời nào.
Hồi nhỏ, anh cũng từng cõng tôi.
Chỉ là chuyện đó đã cách bây giờ quá lâu rồi, lâu đến nỗi tôi đã quên mất sự ấm áp đó.
Những năm qua, chúng tôi luôn đối đầu với nhau. Toàn thân tôi đầy gai nhọn, miệng lưỡi của anh trai thì như có độc, không hề có chút tình cảm anh em đáng có nào.
Tôi suýt còn nghi ngờ rằng Khương Húc đang cõng tôi đã bị đ.á.n.h tráo.
"Khương Vãn." Anh trai đột nhiên gọi tên tôi.
Tôi không đáp lời anh.
Anh biết tôi đang nghe nên tiếp tục độc thoại: "Anh thừa nhận là anh biết Ninh Khê thích Kỷ Trạch, nhưng Kỷ Trạch chưa bao giờ bày tỏ rõ ràng là cậu ấy thích Ninh Khê, anh thật sự không biết chuyện họ đang ở bên nhau. Anh không hề muốn em phải khó xử."
Tôi cười lạnh lùng, khẽ nói: "Ồ, anh không biết sao? Vậy anh cũng không biết là em ghét Bạch Ninh Khê à?"
"Chính vì biết nên anh mới bảo em đừng đi, mà em cứ cố đi."
Nghe thấy anh nói vậy, tôi mạnh tay cấu anh một cái.
Nghe thấy tiếng anh trai kêu đau, tôi nghiến răng nghiến lợi: "Vậy là anh cố tình chọc tức em. Anh có thể nói thẳng với em là anh và Bạch Ninh Khê gặp mặt nhau. Việc anh thân thiết với người em ghét có nghĩa là anh đang đối đầu với em."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Anh trai muốn đặt tôi xuống. Tôi bám chặt lấy anh như bạch tuộc, không cho anh hất xuống, tôi còn nắm tóc anh nữa nhưng không giật được. Anh trai cạo trọc đầu, những sợi tóc mới mọc ra không dài lắm.
Anh kìm nén sự tức giận: "Em nói cho có lý một chút đi. Anh nói như vậy thì em sẽ không đi sao? Em nhất định sẽ đi theo thôi. Ninh Khê là họ hàng của chúng ta, em ấy đã gọi anh là anh trai bao nhiêu năm rồi, anh không thể tuyệt giao với em ấy được. Em ấy vô tội, em ấy không có lỗi với em. Em có thể đừng cứ mãi trẻ con như hồi bé nữa không, đừng cứ nhắm vào em ấy mãi."
Tôi bỗng nhiên im lặng, không quậy phá nữa.
Tôi buông tay chân, tụt xuống khỏi lưng anh trai.
Sau đó, tôi nhìn anh tôi với vẻ mặt không có tí cảm xúc nào, nói với giọng điệu lạnh lùng: "Em trở thành bộ dạng như hôm nay là vì anh hết. Anh đừng có mà giáo huấn em."
Nói rồi, tôi lướt qua anh, bước thẳng, về phía trước.
Tôi biết ngay mà. Mọi thứ vẫn như cũ, tôi không nên ôm hy vọng.
Tôi trẻ con.
Cô ta vô tội, vậy tôi không vô tội sao? Tôi đáng bị lạc à?
Tình yêu của gia đình tôi được chia cho cô ta một phần.
Đúng là cô ta nợ tôi, đúng là tôi ghét cô ấy.
Cây cầu dài, thật dài, dài đến mức không nhìn thấy điểm cuối.
Tôi nhìn chằm chằm ánh đèn xa xăm, tầm mắt lại bị mờ đi hết lần này đến lần khác vì hơi nước.
Chất lỏng ấm nóng trượt qua khóe môi, rất mặn, đắng, chát.
Những ngày nghỉ vẫn như cũ, điểm khác biệt duy nhất có lẽ là anh trai không còn đấu khẩu với tôi nữa.
Trong những ngày sau khi thi xong là những ngày rảnh rỗi đến phát hoảng.
Bất ngờ thoát khỏi nhịp học căng thẳng và bận rộn, tôi lại cảm thấy có hơi mơ hồ.
Suốt cả tuần, tôi ở nhà cày phim, đọc tiểu thuyết, còn tải cả game hot về chơi, kết bạn với vài người bạn chơi game trên mạng, giải trí, xả hơi đến mức "báo thù". (*)
(*) Đây là một thuật ngữ mô tả một hiện tượng xã hội: khi một người (thường là người lao động) cảm thấy bị tước đoạt thời gian cá nhân và sự nghỉ ngơi do áp lực công việc, học tập quá lớn, họ sẽ có xu hướng "trả thù" lại bằng cách dành những lúc rảnh rỗi (như cuối tuần, ngày lễ) để giải trí một cách quá mức, thức khuya chơi game, lướt mạng xã hội, xem phim... mặc dù biết điều đó có hại cho sức khỏe. Hành động này xuất phát từ tâm lý muốn lấy lại sự cân bằng và "bù đắp" cho những lúc phải làm việc vất vả.
Anh tôi không mấy khi ở nhà.
Bạn bè anh ta nhiều, ngày nào anh ta cũng có hẹn.
Đôi khi, trước khi về nhà vào buổi tối, anh trai còn nhắn tin hỏi tôi muốn ăn gì vào đêm khuya.
Lần đầu tiên nhận được tin nhắn của anh trai, tôi gần như cảm thấy được yêu mà lo sợ.