Ôm Lòng Bất Chính

Chương 1: Ôm Lòng Bất Chính



Nhà tôi đã phá sản rồi.

Bố tôi dẫn theo cô vợ bé quý như vàng cùng cô con gái riêng, một mạch bay ra nước ngoài.

Còn tôi, được “ưu ái” để lại với một công ty đang trên bờ vực sụp đổ cùng khoản nợ hơn chục tỷ.

Sáng hôm sau, vừa mới tỉnh dậy đã thấy chủ nợ và người của tòa án kéo đến, đẩy tôi ra khỏi biệt thự thẳng tay.

Đúng vậy, ngay cả ngôi nhà cũng không còn nữa. Căn biệt thự tôi từng sống đã bị niêm phong ngay trong đêm.

Khi kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra, tôi phát hiện đến tiền mời luật sư của bố uống ly cà phê cũng không có.

Luật sư nói:

“Cô Khương, toàn bộ số nợ hơn chục tỷ này bây giờ sẽ do cô đứng ra giải quyết và hoàn trả.”

Chắc tôi lúc đó quá ngỡ ngàng nên vị luật sư nổi tiếng nghiêm khắc cũng tỏ ra hơi ái ngại.

“Trước đây ông Khương đối xử khá tốt với tôi. Nếu cô cần gì, cứ nói.”

“À, thật ra đúng là có việc cần giúp.” Tôi lấy lại bình tĩnh, thẳng thắn nói ngay.

Lần này đến lượt anh ta đơ mặt. Nhưng vì lịch sự, anh vẫn giữ giọng điềm tĩnh:

“Cô cứ nói.”

“Chuyện là… tiền cà phê, anh có thể ứng giúp tôi được không?”

Tôi vừa bị tống ra khỏi nhà, điện thoại và ví cũng chưa kịp mang theo. Cuộc gọi mời luật sư đến là tôi mượn điện thoại của một chị gái đi đường để gọi.

Vẻ mặt luật sư lúc đó vừa như muốn khóc, vừa muốn cười.

“Được.”

Anh ấy thanh toán tiền cà phê, rồi rút thêm hai tờ tiền đỏ đặt trước mặt tôi.

“Dùng để bắt taxi về.”

“Cảm ơn anh rất nhiều.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đúng thật, trong đời này vẫn còn nhiều người tốt.

Luật sư ra đi. Trước khi bước ra, anh liếc tôi một cái đầy thương cảm. Có lẽ anh nghĩ tôi quá ngây thơ, chưa từng hiểu rõ tình cảnh mà mình sắp phải đối mặt.

Nhưng anh ta nghĩ hơi nhiều rồi. Tôi cũng từng học quản trị tài chính bốn năm trời, chẳng lẽ lại không hiểu rõ những từ “nợ chồng chất” và “phá sản” nghĩa là gì?

2

Tôi lại mượn điện thoại của một chị gái qua đường để gọi cho Đường Duyệt.

Quả không hổ danh bạn thân chí cốt của tôi, vừa nghe tin tôi phá sản, cô ấy lái chiếc Porsche hồng lấp lánh đính đá phi thẳng tới chỗ tôi.

“Vãn Vãn, lên xe!”

Chị gái cho tôi mượn điện thoại thì cũng không khỏi há hốc mồm.

Tôi đưa chị ấy hai trăm nghìn mà luật sư vừa cho, rồi leo lên chiếc xe lòe loẹt chói mắt đó rời khỏi hiện trường.

Đường Duyệt vừa lái xe vừa nghe tôi kể chi tiết mọi chuyện, tức giận mắng xối xả suốt dọc đường về nhà cô ấy.

“Ông bố của cậu đúng là không phải người! Tự mang vợ bé với con riêng đi sống cuộc đời sung sướng, để lại cậu một mình dọn đống rác rưởi này.”

“Có ai làm bố kiểu đó không? Mình nghi ngờ cậu không phải con ruột luôn đấy.”

“Đừng nghi. Chính là con ruột.”

Tôi ngồi trên sofa nhà cô ấy, vừa nói vừa gặm một cây kem.

Đường Duyệt liếc tôi một cái thật sắc bén.

Thấy tôi vẫn còn cười được, cô ấy càng tức thêm một trận nữa.

Cô ấy hỏi tôi có thể nghiêm túc hơn được không.

“Tôi nghiêm túc mà.” Tôi đáp.

Đường Duyệt cạn lời, bảo thế này là không ổn.

“Thế này đi, Vãn Vãn. Thẻ của mình còn chút tiền. Cậu đặt vé máy bay bay đi nơi khác trước đã, cái đống lộn xộn này ai muốn dọn thì dọn.”




Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com