Ôm Lấy Mặt Trời
...
Giang Mộc Xuyên trả lời dứt khoát.
Khi nhắc đến tôi, mặt còn thoáng vẻ chán ghét.
Những người khác khen anh ta là kẻ si tình hiếm có trong nhà máy dệt.
Nói Triệu Tư Lan được anh ta thích, đúng là phúc tu tám đời.
Còn tôi, không biết giữ mình, bị chơi cũng đáng đời.
Tôi đứng ngoài cửa, nắm chặt tay, không dám phát ra tiếng động.
Chú Giang là phó giám đốc nhà máy, những người bên trong cũng đều là con cái của các trưởng phòng.
Bây giờ mà làm căng với họ, chẳng có lợi gì cho việc phân nhà của tôi cả.
Tôi cố gắng hít thở đều, nhưng nỗi tủi nhục và hối hận vẫn dâng lên như thủy triều.
Hóa ra giấc mơ là thật.
Tình yêu bao năm của tôi, đối với Giang Mộc Xuyên chỉ là một trò cười.
Nếu không phải vì căn nhà mẹ để lại, nếu không có Triệu Tư Lan.
Đối với anh ta, tôi chỉ là tạm bợ.
Lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội.
Một bàn tay trắng như ngọc đột nhiên đặt lên vai tôi.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Quay đầu lại.
Là gương mặt tươi cười của Triệu Tư Lan.
Cô ta bế đứa bé, giọng đầy cảm kích và quan tâm:
"Niệm An, cảm ơn em đã đồng ý nhường nhà cho chị.
"Sao sắc mặt em tệ thế, không sao chứ?"
4
Tôi ngây người nhìn cô ta.
Người chị Tư Lan mà Giang Mộc Xuyên nói đã chịu nhiều khổ cực ở quê.
Mặc chiếc áo khoác dạ và khăn quàng cổ kiểu mới nhất của cửa hàng quốc doanh.
Một chiếc khăn yếm của đứa bé đã đáng giá hơn nửa tháng lương của tôi.
Cô ta đứng đó thướt tha.
Càng làm nổi bật vẻ thô kệch, luộm thuộm, lôi thôi của tôi trong bộ đồ công nhân.
Phải rồi, ngày đầu tiên cô ta trở về đã có người nói:
Trông tôi mới giống người từ quê lên.
Nhưng sao tôi lại không lôi thôi cho được?
Giang Mộc Xuyên để giữ thể diện cho cô ta, đã "mượn" hết tem phiếu vải và một nửa tem phiếu lương thực của tôi.
Những ngày này tôi toàn ăn cháo trắng, gặm dưa muối.
Mấy lần suýt ngất xỉu ngay tại chỗ làm.
Nhưng anh ta nói chị Tư Lan còn phải nuôi con, mẹ kế lại không cho cô ấy đủ khẩu phần.
Hai chúng tôi tiết kiệm một chút, giúp đỡ một chút là qua được thôi.
"Niệm An, chị Tư Lan sống khổ lắm."
"Chị ấy trước kia là người kiêu ngạo như vậy, chúng ta không thể để người khác coi thường chị ấy."
Giang Mộc Xuyên nói vậy.
Nhưng anh ta quên mất tôi, hoặc nói đúng hơn là không quan tâm.
Nếu không phải ba mẹ tôi cứu chú Giang, bây giờ tôi đã là sinh viên đại học giống như anh ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chứ không phải nghỉ học từ năm lớp 10, vào nhà máy làm hai ca, ngày ngày vì mấy chục đồng lương mà đầu tắt mặt tối.
Tôi sống, cũng rất khổ mà.
Tôi cố nén vị chua xót nơi khóe mắt.
Cười với cô ta:
"Không sao đâu chị Tư Lan, em chỉ bị gió thổi vào mắt thôi ạ."
Nước mắt của tôi, không nên rơi ở đây.
Tiếng nói chuyện vọng vào trong phòng.
Giang Mộc Xuyên vội vã bước ra.
Nhìn rõ là tôi và Triệu Tư Lan, anh ta thoáng cứng người.
Nhưng rất nhanh, anh ta vòng tay ôm lấy tôi, vẻ mặt bình thường mời Triệu Tư Lan vào nhà.
Tôi cười mỉa mai.
Diễn giống thật đấy.
5
Những người chờ phân nhà đợt này lần lượt đến đông đủ.
Lưu Khoa Trưởng phòng quản lý nhà đất hắng giọng, bắt đầu đọc danh sách.
Khi đọc đến tên tôi, Giang Mộc Xuyên lên tiếng cắt ngang.
"Chú Lưu, cháu và Niệm An sắp kết hôn rồi, muốn nhường suất này cho chị Tư Lan.
"Chú thấy được không ạ?"
Anh ta siết nhẹ tay tôi trấn an, nháy mắt với tôi.
Lưu Khoa Trưởng cười nói: "Đương nhiên được..."
"Không," tôi dùng sức hất tay anh ta ra, lớn tiếng nói: "Khoa trưởng, đây là suất của cháu, cháu không nhường cho người khác."
Trong một khoảnh khắc.
Không khí trong phòng họp dường như đông cứng lại.
Bạn bè của Giang Mộc Xuyên nhìn tôi không thể tin nổi.
Triệu Tư Lan đang tươi cười cũng tái mặt đi.
trong giọng nói Giang Mộc Xuyên cố nén giận.
"Chú Lưu, chắc có hiểu lầm gì đó, cháu và Niệm An nói chuyện lại đã."
Anh ta muốn kéo tôi ra phòng nước sôi cuối hành lang.
Tôi không động đậy.
Mà nhìn chằm chằm những người trong phòng họp, nước mắt lã chã rơi.
"Mẹ cháu vào nhà máy từ năm mười bốn tuổi, làm việc hơn hai mươi năm mới có được căn phòng này.
"Cháu đã không còn ba mẹ nữa, đây là thứ cuối cùng họ để lại cho cháu, cháu không nhường cho người khác."
Nỗi tủi nhục vì bị phản bội, đùa giỡn vào lúc này tuôn trào hết ra.
Tôi khóc nấc lên, mắt đỏ hoe xin lỗi Triệu Tư Lan.
"Xin lỗi chị Tư Lan, Mộc Xuyên nói chị sống rất khổ.
"Em cũng biết chị không dễ dàng gì, nhưng em thật sự không thể nhường suất này cho chị được."
Cô ta luống cuống tay chân.
Trong ánh mắt kinh ngạc hoặc dò xét của mọi người, cô ta xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm cái lỗ để chui xuống.
Tôi cúi đầu lau nước mắt, che đi vẻ lạnh lùng trong đáy mắt.
Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com