Ôm Con Bỏ Chạy
30
Khi thai được 14 tuần, tôi phải đi khám thai.
Chị Cầm bảo để con trai chị đến đón tôi, rồi cùng chị đến bệnh viện.
Tôi đang nghe tin nhắn WeChat ở cửa khu chung cư, vừa đi về phía nhà chị Cầm vừa nghe.
"Lâm Tiểu Hựu!"
Tôi ngẩng đầu, hoảng hốt nhìn người đàn ông vừa xuống xe.
Tôi theo phản xạ chạy sang bên.
"Đứng lại! Lâm Tiểu Tiểu!"
Tôi đang mang thai nên không dám chạy nhanh, Tô Dạ đuổi kịp, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi.
"Em ở đây? Sao lại chặn anh?"
"Đau quá! Anh buông tôi ra, tôi chỉ đến thăm bạn thôi."
Tô Dạ buông tay tôi ra, rồi lại giữ lấy cánh tay tôi, nhìn chằm chằm vào tôi.
"Em béo lên nhiều quá!"
"Tôi..."
Mùa thu đã đến, hôm nay tôi mặc áo khoác dài, không ai nhận ra tôi đang mang thai.
Tôi kéo lại áo khoác.
"Tôi béo vì tâm trạng thoải mái! Sau khi rời xa anh, tôi vui vẻ hơn, ăn nhiều, béo lên có liên quan gì đến anh?"
"Em..." Tô Dạ lại kéo tay tôi, muốn nói gì đó.
Có người gọi anh dời xe, vì có xe khác muốn vào khu chung cư.
Anh ấy muốn kéo tôi lên xe, tôi vùng vẫy.
"Buông ra, nếu không buông tôi sẽ kêu là anh quấy rối!"
"Lâm Tiểu Tiểu, giờ em giỏi rồi, không chỉ khiến anh không tìm được em mà còn không nghe anh giải thích và chặn anh!"
"Chúng ta nói chuyện đi."
"Tôi không muốn nói chuyện với anh."
Lại có người gọi Tô Dạ, anh ấy cố kéo tôi lên xe, tôi nhân lúc anh ấy không chú ý, rút tay ra.
Chạy về phía một chiếc taxi ven đường.
"Chú tài xế, đi nhanh, có người xấu đang đuổi theo tôi."
"Người xấu gì?"
"Người chồng bạo lực!"
"Ngồi vững nhé."
Tôi còn chưa ngồi vững thì xe của tài xế đã lao đi như tên bắn.
Tôi nhìn thấy Tô Dạ đang lùi xe nhanh chóng.
Khi xe rẽ vào một góc, tài xế hỏi tôi.
"Cần tôi gọi cảnh sát không?"
"Không cần đâu, cảm ơn chú tài xế! Anh ta cũng không làm gì tôi, không có tội, chỉ cần tôi tránh xa anh ta là được."
Khi qua một ngã tư, tôi bảo tài xế dừng lại, chú ấy dặn tôi cẩn thận.
31
Sau khi thay xe, tôi gửi tin nhắn cho chị Cầm.
Bảo chị là không gặp con trai chị, tôi tự đi taxi đến bệnh viện.
Chị Cầm lo lắng, nói một lát nữa chị sẽ đến đón tôi, con trai chị có việc nên không thể đưa chúng tôi đi.
Đến bệnh viện, tôi vào khám trước.
Khi đang đợi kết quả, chị Cầm đến.
Chị đi cùng một người đàn ông.
"Đây là Lưu Hồng Vũ, gọi cậu ấy là Lưu Vũ hay là Vũ ca cũng được."
Tôi nhìn người đàn ông đứng cạnh chị Cầm.
Khi anh ta nhìn thấy tôi, ánh mắt có chút lạ lẫm.
Chỉ là thoáng qua, có thể là tôi nhìn nhầm.
Tôi nhìn anh ta nhìn chị Cầm, mỉm cười và gọi anh.
“Hồng Vũ đại ca."
Chị Cầm cười khúc khích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tuy nhiên khi nghe tôi gọi, khóe miệng của Lưu Hồng Vũ co giật một chút, lần này tôi chắc chắn là không nhìn nhầm.
Đó là biểu cảm muốn nói lại thôi, không thể nói hết.
Anh ấy thích chị Cầm, tôi gọi anh là Hồng Vũ đại ca, sau này gọi là anh rể có gì sai đâu?
32
Sau khi nhận kết quả khám.
Bác sĩ chỉ vào tấm hình siêu âm nhỏ và nói với chúng tôi.
Em bé đã có mắt và tai rồi.
Chị Cầm vui mừng đến mức còn chụp lại tờ siêu âm và bảo về nhà xem kỹ.
Có vẻ như em bé trong bụng tôi là cháu nội của chị vậy.
Bác sĩ bảo tôi sau khi về nhà ăn nhiều đậu và trái cây.
Ra khỏi bệnh viện.
Chị Cầm bảo tôi đi ăn cùng họ.
Tôi từ chối.
Lưu Hồng Vũ lái xe đưa tôi về.
Tôi cố tình xuống xe ở cửa khác của khu chung cư.
Sau khi xuống xe chị Cầm nghiêng người qua cửa xe, dặn dò tôi phải ăn uống đầy đủ.
Nếu không được thì qua nhà chị, con trai chị nấu ăn rất ngon.
Tôi vui vẻ đồng ý.
Biểu cảm của Lưu Hồng Vũ càng phức tạp hơn.
Tôi không kìm được mà hỏi anh.
"Hồng Vũ đại ca, chúng ta đã gặp nhau chưa?"
Anh ta nhìn chị Cầm rồi lại nhìn tôi.
"Không quen."
Ồ, vậy tại sao hôm nay anh ta lại nhìn tôi lạ như vậy?
Tôi không nghĩ thêm về điều đó, dù sao tôi thật sự không quen anh ta.
Sau khi tạm biệt họ.
Tôi về nhà thu dọn nhanh chóng, chỉ mang theo laptop rồi đến quán trọ của chị gái.
Thực ra, tôi sợ Tô Dạ sẽ chặn tôi ở khu chung cư.
Tôi sợ anh ta phát hiện ra tôi đang mang thai.
Nhìn tờ siêu âm với những hình ảnh hơi mờ mờ.
Đứa bé đã bắt đầu có hình dạng, nhìn rõ ràng rồi.
Lòng tôi bất chợt mềm lại.
Tôi sẽ chăm sóc con thật tốt.
33
Chiều tối, tôi và chị gái đang ăn cơm.
Chị Cầm gọi điện hỏi tôi đang ở đâu.
Giọng chị có vẻ rất lo lắng.
Tôi bảo chị tôi đang ở quán trọ của chị gái, mấy ngày này không về nhà.
Bảo chị đừng gửi đồ ăn cho tôi, mấy hôm nữa tôi sẽ qua nhà chị ăn cơm.
Chị Cầm thở phào nhẹ nhõm.
Chị bảo tôi ngày mai qua nhà chị một chuyến, chị có việc muốn nói với tôi.
Tôi bảo chị mấy ngày nữa tôi sẽ đến.
Rồi chị mới nói, con trai chị và bạn gái chia tay rồi, giờ có thể ở bên tôi được.
Con trai chị rất giỏi, lại biết nấu ăn.
Tôi cảm thấy rất mơ hồ.
"Chị ơi chị, em có con rồi, con trai chị sẽ không phản đối chứ?"
"Nó không phản đối! Thật sự không phản đối!"
Tôi đành bất lực đồng ý với chị.
Chị nhanh chóng cúp điện thoại, như sợ tôi sẽ thay đổi quyết định.
Tôi thấy hơi kỳ lạ.