Ta có chút bất an, bay đến bên cạnh hắn: "Có một kẻ bịt mặt tìm được mật thất này, hình như là hắn đang tìm t.h.i t.h.ể của ta."
"Ta biết." Giang Ngâm Tuyết rất bình tĩnh, "Bắt được rồi, là do Thẩm Phong phái tới."
"Bên ngoài đều đồn đãi Giang Ngâm Tuyết trúng tà, cướp đoạt thi thể, giam cầm cha mẹ, Thẩm Phong được mọi người vây quanh, cổ xúy đến tìm ta tính sổ."
Giọng điệu của hắn đầy thâm ý: "Vị hôn phu hụt này của ngươi vẫn còn lưu luyến không quên đối với ngươi, ngươi có cảm động đến rơi nước mắt muốn viết tiếp một đoạn tình người duyên ma cùng hắn không?"
Hiện tại ta có thể trở về nhân gian, phần lớn là nhờ Giang Ngâm Tuyết. Cho dù không phải, hiện tại ta có thể ngưng tụ hồn phách, cũng là công lao của hắn.
Ngược lại là Thẩm Phong...
Ta khựng lại một chút, thành thật với hắn: "Trước khi chết, ta đã điều tra rõ mục đích hắn tiếp cận ta, đã cắt đứt quan hệ với hắn rồi."
Thân thể Giang Ngâm Tuyết bỗng nhiên dừng lại trong đường hầm hẹp dài.
10
Thẩm Phong là vị tiểu công tử ta cứu được từ tay bọn sơn phỉ.
Hắn bị tộc huynh ném vào nơi hiểm cảnh, mặt mày xám xịt, cố gắng nín nhịn sợ hãi, trông rất đáng thương. Ta cứu hắn ra, sau khi về kinh thành lại gặp hắn vài lần.
Hắn cũng là công tử nhà quan nhưng là con vợ lẽ nên chịu đủ áp bức khinh thường. Để cảm tạ ta, hắn đã dùng số ngân lượng tích cóp bấy lâu mua cho ta một đôi khuyên tai bằng ngọc bích.
Phủ Tướng quân được phong thưởng rất nhiều, nhưng tấm lòng của người khác thật đáng quý biết bao. Ta nhận lấy, nói thêm vài lời cùng hắn, không biết từ lúc nào bắt đầu thư từ qua lại.
Tính tình Thẩm Phong rất mềm mỏng, dường như không bao giờ tức giận, khi đối mặt với ta luôn mang theo nụ cười ôn hoà. Ta hơi tới gần một chút, hắn liền đỏ mặt tới tận mang tai, tay chân luống cuống không biết để chỗ nào mới thích hợp. Ta thật lòng cảm thấy hắn đơn thuần đáng yêu.
Tộc huynh của hắn lại càng quá đáng, đẩy Thẩm Phong xuống ao khiến hắn bẽ mặt trong yến tiệc. Ta đã là kẻ cô đơn, không cần phải suy xét quanh co lòng vòng, không muốn thấy hắn bị ức hiếp, thế là đứng bên cạnh hắn.
Tin đồn về ta và hắn nhanh chóng lan truyền khắp kinh thành, nói Thời tướng quân coi trọng một tên con vợ lẽ chẳng có tiền đồ gì. Mà tên thứ tử kia quả thật tốt số, sắp sửa leo lên cành cao rồi.
Ta lo lắng những lời đồn này sẽ khiến hắn suy nghĩ lung tung, nhưng Thẩm Phong chỉ nhìn ta cười cười, giọng nói dịu dàng như gió thoảng mây bay:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Nếu có thể xuất hiện bên cạnh tên của nàng, dù đóng vai trò gì cũng là may mắn của ta."
Ta xuất thân từ dòng dõi võ tướng, người bên cạnh đều là những người thẳng thắn, cho dù là Nhị ca có chút khí chất thư sinh cũng không ồn hoà yếu đuối như vậy.
Thẩm Phong sống không tốt, ta muốn đối tốt với hắn một chút.
Ta đi cầu xin thánh chỉ tứ hôn, Cả ngày hôm đó Thẩm Phong cứ như vui mừng đến mức choáng váng, cả người lâng lâng mơ hồ.
Ta cảm thấy vui vẻ nhưng Giang Ngâm Tuyết lại là kẻ phá đám. Hắn nói Thẩm Phong là kẻ mưu kế thâm sâu, tuyệt đối không thể coi thường. Hắn nói ta mắt kém bị sắc đẹp mê hoặc, Thẩm Phong chỉ muốn mượn thế của ta để leo lên, bảo ta dùng cái đầu không có mấy nếp nhăn mà suy nghĩ một chút đi.
Ta thật sự không muốn cúi đầu trước Giang Ngâm Tuyết, đáp lại một cách đanh thép với hắn:
"Ta có quyền có thế, cho người trong lòng hưởng lợi một chút thì sao? Cho dù hắn muốn sao trên trời, ta cũng sẽ nghĩ cách hái xuống cho hắn."
Khó có thể diễn tả được vẻ mặt của Giang Ngâm Tuyết lúc bấy giờ. Hắn như thể vừa bị một đòn đánh trúng, vẻ mặt trống rỗng, trong mắt là sự bối rối cùng chấn động chưa kịp tan. Môi hắn run rẩy vài lần mới mở miệng:
"Ngươi..."
Hốc mắt hắn hơi ửng đỏ, vội quay người đi không để ta nhìn cho thật kỹ.
"Tùy ngươi."
11.
Ta lấy làm lạ vì sao vẻ u uất, thương cảm trên người hắn lại đậm đặc đến nỗi không thể tan biến, bèn sai người âm thầm điều tra những việc mà Thẩm Phong đã làm.
Hắn mượn uy thế của ta ở nhà họ Thẩm để lập uy. Để tránh bị ức hiếp, cũng là chuyện thường tình. Mượn danh nghĩa của ta, hắn sẽ báo thù những kẻ trước kia đã từng nhục nhã hắn. Có thù tất báo cũng rất hả dạ.
Hắn giao du với các quan trong triều, nhận lễ, biếu lễ, mua quan bán chức. Thậm chí không thiếu thuộc hạ của ta.
Xem một lèo, ta bật cười. Ta để ý người trong lòng dựa thế của ta sao? Ta không để ý, ta còn vui lòng làm chỗ dựa cho người ta quan tâm. Nhưng lần đầu ta gặp Thẩm Phong đều do một tay hắn bày mưu tính kế, ngay cả đám thổ phỉ kia cũng chỉ là giả mà thôi. Vậy tình cảm của hắn dành cho ta có mấy phần là thật?
Ta xuất hiện giữa một màn kịch do Thẩm Phong giăng sẵn, mọi chuyện diễn ra đúng như hắn mong đợi.