Ba vị đại lão vây quanh đống lửa nướng thịt, Lưu Tiểu Lâu đã không dám hỏi, cũng không dám nói, liền lặng lẽ hầu hạ bên cạnh, hỗ trợ rắc chút hạt Hương Lan, lật thịt gà nướng chín, thêm hoặc rút bớt củi lửa, thậm chí còn ra suối bắt vài con cá mang lên, thêm vào đống lửa nướng, bù cho nguyên liệu nấu ăn không đủ.
Dần dần, hắn mới nghe ra được một hai chuyện, vị lão thái thái dáng người ngạo kiều này nguyên lai chính là vị La chưởng môn Kim Đan của Ngũ Long Phái trên sườn núi, đồ tôn của Sở Hầu Nguyên Thần Phái.
Tựa hồ ba người họ trước đây rất quen thuộc, nhất là Lư trưởng lão, cùng La chưởng môn không chỉ rất quen, trong lời nói lạnh nhạt của Bạch trường lão, giống như còn là người theo đuổi La chưởng môn thời trẻ.
Thế là lỗ tai Lưu Tiểu Lâu dựng thẳng đến càng thẳng —— nghe được loại chuyện này, có rất ít người lỗ tai không dựng thẳng.
Sau đó Lưu Tiểu Lâu dần dần hiểu rõ, giống như việc nhắm vào "Thất phu họ Khương" của Tiểu Viên Sơn phần lớn là vì vị La chưởng môn này, trong đó đương nhiên còn có các loại phân tranh loạn thất bát tao không nói rõ được cũng không tả rõ được, tóm lại "Thất phu họ Khương" luôn trốn tránh không xuất hiện, cho nên hai vị trưởng lão lại đến hỏi kế La chưởng môn.
Vậy hai lão gia hỏa các ngươi vừa rồi để ta đi lên nhìn cái quỷ gió gì? Lưu Tiểu Lâu nhịn không được âm thầm nhả rãnh.
Nhưng rất nhanh, hắn liền đạt được giải thích hoàn mỹ, để Lưu Tiểu Lâu trông chừng, là vì không muốn chuyện này truyền đi, lý do La chưởng môn muốn làm "Thất phu họ Khương", trong đó cũng có một bí mật không thể nói ra, liền ngay cả người của Ngũ Long Phái nàng đều không thể nói, cho nên để Lưu Tiểu Lâu trông chừng là trông chừng thật.
Nghe đến đây, Lưu Tiểu Lâu không dám nghe tiếp, tranh thủ thời gian bẩm báo: "Các vị tiền bối, vãn bối lại đi canh phòng?"
Bạch trường lão nói: "Suýt quên, ngươi đi canh phòng cũng tốt, đừng để ai đến gần."
Lư trưởng lão cũng phất tay: "Đi thôi, đừng để người khác quấy rầy chúng ta nói chuyện."
La chưởng môn không để ý, tiếp tục nói: "Phùng Đại Ngư tìm không được, tìm đến có ta ra mặt ngăn lại, hiện tại mấu chốt vẫn là Khương Hành Chi, thất phu này khả năng có phát giác. . . Ta chơi chết đồ thất phu! Không giết được tên con rùa đó lão nương theo họ ngươi. . ."
Lư trưởng lão vội nói: "Chơi hắn! Ngươi theo họ ta. . ."
Bạch trường lão bĩu môi nói: "Kiềm chế chút, để hài tử nghe thấy không tốt. . ."
Lưu Tiểu Lâu toàn thân mồ hôi lạnh, vội vàng lên đỉnh núi, tiếp tục trông chừng.
Nhìn xuống từ đỉnh núi, đống lửa vẫn là đống lửa vừa rồi, khói lửa chỉ bay lên mấy trượng liền tán, gà cá chưa ăn vẫn dựng trên lửa, Bạch trường lão vẫn thỉnh rắc xuống hạt Thất Nguyệt Hương Lan, bình linh tửu vẫn mở nắp, nhưng mùi thơm của rượu thịt cũng không ngửi được nữa.
Hóa ra ba vị lão nhân đã mở một cái lồng nhỏ ngăn cách thanh âm cùng thần thức, không phải trận pháp, hẳn là đạo thuật gì đó, để Lưu Tiểu Lâu ao ước hồi lâu, Kim Đan thật tốt!
Lưu Tiểu Lâu quay đầu lại chuyên tâm trông chừng, bắt đầu thực hiện chức trách của mình, đồng thời lại đang suy nghĩ, mình lội chính là vũng nước đục gì?
Nhưng đã đụng phải, Bạch trường lão cùng Lư trưởng lão đều không cho mình rời đi, đó là đương nhiên không thể rời đi, chẳng lẽ thật coi trợ cấp tông môn lĩnh hàng năm là đùa giỡn?
Lại nghĩ, cũng không biết Nhan Thuật kia có thể chơi xấu không? Trúc Cơ Đan đã đáp ứng có định cho không? Tuy nói đến cấp độ Kim Đan, việc quan hệ đại đạo, thường sẽ không nuốt lời, nhưng luyện chế Trúc Cơ Đan vô cùng phiền phức, không chỉ linh tài khó tìm, còn phải tìm một nhóm đan sư hỗ trợ, càng muốn hao phí mấy tháng, Nhan Thuật thật có đủ kiên nhẫn luyện đan cho mình sao?
Đang suy nghĩ, thấy có người đi dạo ra từ trong bài phường, đánh một bài quyền trước sơn môn Ngũ Long Phái, cũng không biết là quyền pháp gì, trước nắm đấm mắt trần có thể thấy loạn lưu dày đặc sinh ra, rất không tầm thường.
Lưu Tiểu Lâu vừa nhìn người kia đánh quyền, vừa nghĩ đến chuyện Trúc Cơ Đan.
Đến lúc đó mình phải đòi thế nào? Lên thẳng Tiểu Viên Sơn sao? Đêm qua mình không báo danh hào, nhưng lộ Lưu Ly Thuẫn, Lạc Huy Y, Thủy Hỏa Bàn Long Côn, Phi Linh Cung các loại pháp khí. . .
Người luyện quyền thu quyền, hình như sơn nhạc, rất có phong phạm tông sư, sau đó chắp tay bước đi thong thả đến vách đá, nhìn ra xa. . .
Còn chưa kịp nhìn ra xa, liền bị một sợi dây thừng trói, kéo tới bên người Lưu Tiểu Lâu, chưa kịp thấy rõ, liền bị Lưu Tiểu Lâu một chỉ điểm ngất.
Lưu Tiểu Lâu tiếp tục suy nghĩ.
Mình tùy tiện lấy ra một kiện pháp khí, Nhan Thuật hẳn phải biết là mình, vấn đề duy nhất, hắn có cho hay không? Không cần vi phạm đại đạo, hắn cũng có thể lấy cớ còn chưa luyện chế mà đuổi mình đi, một chiêu này cũng không tốt phá giải —— không phải không muốn luyện, là không có thời gian.
Phá thế nào?
Trong sơn môn lại có một người đi ra, quan sát bốn phía, tựa như đang tìm người, tìm một lúc, ánh mắt nhìn lại, híp mắt nhìn chằm chằm chỗ Lưu Tiểu Lâu ẩn thân.
Lưu Tiểu Lâu thuận ánh mắt của hắn nhìn lại, dường như một đoạn góc áo của vị tông sư quyền pháp kia lộ ra?
Cũng mặc kệ người kia tu vi gì, dây thừng tiếp tục bay ra, trói người kia kéo tới, một chỉ điểm ngất. Lúc này cẩn thận hơn, tìm mấy cành tùng chặt kéo tới, che kín hai người, che kỹ hơn một chút.
Lưu Tiểu Lâu tiếp tục suy nghĩ.
Lần xuôi nam này, trừ bỏ thu hoạch hơn một ngàn người, trọng yếu nhất cũng ngoài ý muốn nhất, hẳn là viên Trúc Cơ Đan này, viên Trúc Cơ Đan này cho ai phù hợp?
Nhà Tinh Đức Quân đã có một viên, tiếp xuống nên đến phiên Lưu gia, nhưng Lưu Đạo Nhiên đang hỗ trợ kiếm công lao ở Bình Đô Sơn, hẳn là rất có hi vọng cầm tới một viên Trúc Cơ Đan, như vậy, Trúc Cơ Đan có thể cho Đàm Bát Chưởng, chỉ là như vậy, Lưu phu nhân có thể lòng có khúc mắc hay không? Dù sao Trúc Cơ Đan của Tinh Đức Quân, Đàm Bát Chưởng đều là chính Tam Huyền Môn cấp, chỉ có viên của Lưu gia là nhà nàng tự kiếm. Vấn đề này thật đúng là phải hảo hảo nghĩ kỹ. . .
Đang cân nhắc, lại thấy một nữ tử đi ra từ trong sơn môn, tìm kiếm khắp nơi, trong miệng không ngừng kêu: "Sư huynh. . . Sư huynh. . ."
Tiếng kêu của nàng càng lúc càng lớn, cách cũng càng ngày càng gần, cứ gọi tiếp như vậy, chẳng phải cả Ngũ Long Phái đều bị gọi ra? Lưu Tiểu Lâu không cách nào buông xuôi bỏ mặc, đành phải ném ra Huyền Chân Tác, tiếp tục trói tới điểm ngất.
Nếu như có thể thuận lợi cầm tới Trúc Cơ Đan, nếu như Lưu Đạo Nhiên ở Bình Đô Sơn cũng Trúc Cơ, nếu như Tinh Đức Quân cũng Trúc Cơ thành công, như vậy Tam Huyền Môn ngoài mình, liền có bốn trưởng lão Trúc Cơ, số lượng đệ tử không sánh bằng nhà khác, nhưng về trưởng lão, ở nhất hệ Chương Long Phái cũng coi như không tệ, có nên hướng sáu tông một lần nữa thỉnh cầu duyệt lại trợ cấp hàng năm của tông môn không? Khoản thu nhập này không nhỏ! Nhưng sớm bại lộ thực lực của Tam Huyền Môn như vậy, có phù hợp không?
Người của Ngũ Long Phái này không hết sao? Sao cứ tìm đến liên tục vậy? Như châu chấu xuyên thành tuyến!
Không nói hai lời, một sợi dây thừng trói lại điểm ngất!
Lại đến?
Lúc này đến hai người, tựa hồ phát giác được không ổn, hai người đều cầm pháp khí, cẩn thận từng li từng tí ra khỏi sơn môn, thăm dò nhìn bốn phía, như lâm đại địch.
Lưu Tiểu Lâu cúi đầu liếc mắt nhìn ba đại lão dưới vách núi, thấy bọn họ đang trò chuyện vui vẻ, cũng đang ăn uống ngon lành, rơi vào đường cùng, đành phải tiếp tục xuất thủ.
Dây thừng trói một người, một người khác tu vi không sai biệt lắm có Luyện Khí bảy tầng, vẫy tay một cái liền lăng không bắt tới, điểm ngất cả hai người.
Đến lúc này, gia hỏa bị điểm ngất đã khá nhiều, hai cây tùng ở vách đá giấu không được, Lưu Tiểu Lâu đành phải động thủ, treo người lên cây, đặt vào chỗ lá tùng rậm rạp, để một loạt người lần lượt ngồi lên, trước sau khoác tay nhau, tựa như đám người cản thi của Bài Giáo Tương Tây. . .
Lúc đang bố trí giấu người, trong sơn môn Ngũ Long Phái tiếp tục có người đi ra, lúc nhiều nhất một lần ra năm người, bày ra quân trận đối địch, cũng làm cho Lưu Tiểu Lâu có phần phí một phen tay chân.
Để tránh kinh động Ngũ Long Phái, hắn vừa khởi động trận bàn Tham Yết Bát Quang, vừa vung ra Huyền Chân Tác, càng là phối hợp đốt lượng lớn Mê Ly Hương, lúc này mới lặng yên không một tiếng động trong thời gian ngắn nhất cầm xuống năm người, không làm kinh động Ngũ Long Phái.
Đến tận đây đã đêm khuya, dưới hắn không ngừng cố gắng, Ngũ Long Phái không còn ai ra xem xét, nhưng Lưu Tiểu Lâu lại không buông lỏng cảnh giác, vừa quy hoạch đại kế phát triển của Tam Huyền Môn, đồng thời tiếp tục hoàn thành tốt chức trách trông chừng.
Thẳng đến nửa đêm, ba vị đại lão mới lảo đảo đi lên từ đáy sườn núi, sau khi đi lên, Lư trưởng lão hướng La chưởng môn nói: "La gia muội tử, vậy liền quyết định, trưa ngày mai gặp ở Bạch Hạc Lĩnh. . ."
La chưởng môn nói: "Ta sẽ mang đồ tốt chơi hắn. . ."
Bạch trường lão theo ở phía sau, nhàm chán thuận miệng hỏi Lưu Tiểu Lâu: "Không có việc gì chứ?"
Lưu Tiểu Lâu nói: "Đệ tử may mắn không làm nhục mệnh."
Liền thấy Lư trưởng lão, La chưởng môn bỗng nhiên im bặt, nhìn về phía hai cây tùng già bên cạnh, Bạch trường lão cũng giật mình: "Cái quỷ gì?"
Trên cành chính của hai cây tùng già, mỗi cây có một loạt người ngồi, người phía trước nhất ôm cây tùng, người sau đặt tay lên vai người trước, xếp hàng đến ngọn.
Lưu Tiểu Lâu giải thích: "Đám gia hoả này chạy ra nhìn loạn bốn phía, đệ tử đề phòng bọn họ quấy rầy, vì vậy bất đắc dĩ, chỉ có thể bắt hết, đảm bảo các tiền bối không bị quấy rầy. A. . . Yên tâm, đệ tử không làm ai bị thương, phong khí hải kinh mạch mà thôi."
Lư trưởng lão chần chờ hỏi: "La muội tử, những người này. . . Đều là Ngũ Long Phái các ngươi?"
Sắc mặt La chưởng môn phi thường khó coi: "Ừm, rất tốt, phi thường tốt, đương nhiên sẽ không bị quấy rầy, môn hạ Ngũ Long Phái ta, phàm là hôm nay ở trong sơn môn, trưởng lão. . . Đệ tử. . . Một người không thiếu, đều ở đây. Ta xxx cả dòng họ ngươi (câu chửi quen thuộc =)) )!"
cvter: bị chửi là đúng khác gì chặn cửa đánh mặt tông môn ng ta =))