Ô Long Sơn Tu Hành Bút Ký

Chương 525:  Một ngày cuối mùa xuân



Trong tai truyền đến tiếng "Cạc cạc", đó là Đại Bạch đang thúc giục dùng cơm. Lưu Tiểu Lâu y theo tam hấp tứ thổ chi pháp, đem Hoàng Long Kiếm thu hồi khí hải ôn dưỡng, mở ra hai mắt, đi ra từ trong phòng, xoay lưng, vặn vẹo uốn éo hông, đá chân, đi tới bên cạnh bếp. Trên bàn đá đã đặt ba bát lớn, ở giữa là một chén Hoàng Đinh Ngư lớn, loại cá này chỉ lớn như ngón tay, nhưng hương vị cực kì tươi mềm, vào miệng tan đi, loáng thoáng còn mang theo một chút linh lực như có như không, ước chừng không tới một thành linh lực trong linh mễ. Điểm linh lực này đối với tu hành không được tác dụng gì, nhưng ăn ở trong miệng lại có một loại phong vị khác, cùng cảm giác thỏa mãn. Nguyên bản trong Ô Sào Hà là không có Hoàng Đinh Ngư, cho dù có, cũng hẳn là vật cực kì thưa thớt, chí ít Lưu Tiểu Lâu liền chưa từng thấy, Đại Bạch cùng Tiểu Hắc cũng chưa từng bắt được. Nhưng lần này trở về, cơ hồ mỗi qua ba, năm ngày, trên bàn cơm liền sẽ xuất hiện một chén lớn, ước chừng hai mươi con, cùng với đậu hũ hầm, tư vị tương đương không tệ. Trừ bỏ Hoàng Đinh Ngư, còn có hai món gà xào măng cùng thịt khô chưng mật. Đáng giá nói chính là, hai con súc sinh học xong xào rau, tay xào chính là Tiểu Hắc, khi xào rau thường đứng ở trên bếp lò, đứng thẳng, hai chân trước chộp lấy xẻng mộc vừa đi vừa về lật xào, Đại Bạch thì ở dưới bếp lò phụ trách dùng cánh khống chế hỏa hầu, dùng mỏ hướng trong nồi thêm rau ngâm cùng gia vị, phối hợp lại như khuôn như dạng, món ăn xào ra thế mà cũng có thể ăn, là thật khó được. Về phần thịt khô chưng mật, thịt khô là các thôn dân đưa ra hiếu kính, trên cột nhà khố phòng đã ngổn ngang lộn xộn treo đầy, làm sao đều ăn không hết, vì thế, Lưu Tiểu Lâu quyết định tiếp tục giảm miễn thuế ruộng năm nay của bọn họ. Chất mật đến từ tổ Kim Hoàn Phong, sau khi trải qua một trận ngỗng phi miêu nhảy, hai con súc sinh minh bạch đạo lý thu mật không thể tai họa kén ong, chí ít trước khi bầy Kim Hoàn Phong tiếp tục lớn mạnh đến kích thước nhất định không thể mù ăn. Cho nên, trải qua gần ba tháng bảo dưỡng, tổ ong trên vách đá khôi phục như lúc ban đầu, mật hái xuống đã súc tích hơn phân nửa bình, có thể dùng tới làm đồ ăn. Lưu Tiểu Lâu hài lòng ngồi xuống cạnh bàn đá, Tiểu Hắc liền ngoắt ngoắt cái đuôi bưng lấy bát cơm nhảy lên, đặt trước mặt Lưu Tiểu Lâu, Đại Bạch thì ngậm một đôi đũa trúc tới, ủi ủi tay phải Lưu Tiểu Lâu, nhét vào trong tay hắn. Vẫn là cháo linh mễ, không phải cơm, bởi vì trong trợ cấp Chương Long Phái cho, lượng linh mễ không nhiều, ăn không nổi cơm. Nhưng tuy nói là cháo, cũng nhiều hơn so với trước kia, chân chính là loại cắm đũa không ngã kia. Lại nói trước đó Đại Bạch là trực tiếp cắm đũa ở trong cháo, sau khi bị Lưu Tiểu Lâu truy đánh mấy lần từ bỏ thói quen xấu này. Sau khi ngồi xuóng, quay đầu nhìn lên, một thân ảnh lóe xuống từ trên đỉnh núi, vọt đến bên cạnh bàn, chính là Phương Bất Ngại. Phương Bất Ngại nói: "Chưởng môn, tới chậm." Lưu Tiểu Lâu khoát tay: "Ngồi. Mấy tháng nay tiến cảnh như thế nào?" Phương Bất Ngại nói: "Thiên Lôi hỏa càng thuần túy, hôm nay kết giới đã tới ba trượng." Độn thuật của Phương Bất Ngại cần ở xung quanh thân thể tạo dựng kết giới hỏa hành, trong phạm vi kết giới hỏa hành có thể tới đi tự nhiên. Lúc hắn vừa trở về, cấu trúc kết giới hỏa hành ở khoảng hai trượng xung quanh người, trở về ba tháng, một chút liền đem phạm vi mở rộng đến ba trượng, tiến cảnh tương đối lớn. Nhưng có một điểm Phương Bất Ngại không nói, Thiên Lôi Hỏa cố nhiên thuần túy, uy mãnh hơn địa hỏa, trên thuần hậu lại xa xa không bằng, cho nên số lần cấu trúc kết giới hỏa hành vẫn như cũ là năm, sáu lần, sau đó chân nguyên liền sẽ bị móc sạch. Bất kể như thế nào, phạm vi ẩn độn mở rộng đến ba trượng, để Phương Bất Ngại lúc đấu kiếm uy lực gia tăng to lớn. Lưu Tiểu Lâu điều chỉnh lại kinh mạch cho hắn, kết hợp kinh nghiệm năm đó mình Trúc Cơ nói cho hắn: "Hai kinh Túc Thiếu Dương, Túc Thái, hẳn là kinh mạch ngươi chủ yếu dựa vào khi thi triển độn pháp, còn chưa đủ dày, không đủ mượt mà, cần tiếp tục rèn luyện." Phương Bất Ngại hỏi: "Cần bao lâu?" Lưu Tiểu Lâu nói: "Ở tuổi này của ngươi, rèn luyện được càng dày, càng tròn, khả năng Trúc Cơ thành công liền càng cao, có thể nói càng lâu càng tốt, ta hận không thể ngươi tôi luyện mười năm. Đương nhiên, thật chờ lâu như vậy cũng không thích hợp, ngươi cũng chờ không được. Ngươi hảo hảo tôi luyện, ta sẽ nghĩ biện pháp, xem làm thế nào để có được Trúc Cơ Đan." Đang khi nói chuyện, một chén linh mễ cháo lớn được Tiểu Hắc đặt trước mặt Phương Bất Ngại, trong tay hắn cũng được nhét đôi đũa trúc. "Hút hút. . ." Hai người hai súc vây quanh bàn đá ăn như gió cuốn, rất nhanh nồi bát liền thấy đáy. Ăn đến không sai biệt lắm, Lưu Tiểu Lâu lấy ra một bình gốm, múc một muỗng: "Há mồm!" Phương Bất Ngại há miệng: "A. . ." Lưu Tiểu Lâu đem một muôi phấn Hưởng Linh Thảo đổ vào: "Quy củ cũ, đặt ở dưới lưỡi, tranh thủ thời gian thổ nạp đi thôi." Phương Bất Ngại vội vàng đi khe hở đỉnh núi tu hành, hai con súc sinh cũng xách bát đũa đi rửa, Lưu Tiểu Lâu đi tới sâu trong rừng trúc, cẩn thận chăm sóc phiến dược viên nhỏ kia. Dược viên rất nhỏ, dọc mười bước, ngang năm bước, một nửa trồng sáu cây Trầm Kim Tử Mai, năm cây Thất Diệp Dương Liễu Hoa, năm cây Tam Âm Đông Trúc, cái này ba loại linh hoa này có quy mô lớn, có xu thế sinh trưởng thành đàn, đều là căn cơ tương lai của tông môn. Một nửa kia của dược viên trồng Thất Nguyệt Hương Lan, trồng trọt loại linh thảo này kỳ thật cũng không khó, hai năm xuống, đã từ một cây ban đầu sinh sôi đến bảy cây hiện tại, kỳ thật đã có thể xào thành phấn dùng ăn, nhưng Lưu Tiểu Lâu không bỏ được, toàn bộ dùng để kết giống. Tháng trước đưa tin Đại Phong Sơn, lại yêu cầu một cân phấn với Hàn Cao, thêm một ít vào Mê Ly Hương, đại bộ phận thì dùng để xào rau. Tưới nước, trừ bỏ cỏ dại cho dược viên, mở ra nắp một thùng gỗ lớn bên cạnh xem xét, cảm giác thùng phì thủy này tích đến không sai biệt lắm, thế là đi đến nhỏ một giọt Ngọc Tủy Đan Dịch, sau khi quấy đều tiếp tục niêm phong. Lại tích ba ngày, chờ đan dịch sau khi triệt để tan ra liền có thể sử dụng. Mỗi ngày giội lên một bầu cho dược viên là được, một thùng đan dịch phì thủy như thế, có thể dùng nửa năm. Từ sự sinh sôi trưởng thành của dược viên hai năm này đến xem, một năm có đan dịch phì thủy này, tốc độ phát triển của linh thảo linh hoa rõ ràng nhanh hơn rất nhiều. Tỉ như Tam Âm Đông Trúc, loại linh trúc này bình thường một năm mọc một xích, sau một năm dùng đan dịch phì thủy, trực tiếp vọt cao hai xích. Thu thập xong dược viên, lại đi chiếu khán gốc Hưởng Linh Thảo bên cạnh tổ Kim Hoàn Phong kia, đồng dạng là tưới nước, bón phân. Cho tới hiện tại, Lưu Tiểu Lâu hết thảy cho gốc Hưởng Linh Thảo này thêm qua hai lần Ngọc Tủy Đan Địch, không phải phì thủy, là nguyên dịch, hai lần đều thêm lớn như móng tay lớn. Hưởng Linh Thảo nhìn qua biến hóa cũng không lớn, điều này cũng rất bình thường, bởi vì sự khác biệt giữa tất cả Hưởng Linh Thảo cây non cùng trưởng thành đều không rõ ràng, rất khó phân biệt năm. Hôm nay lại thêm lần thứ ba, quan sát một chút tình huống, làm ghi chép. Sau đó là hai gốc Quỷ Dung trấn thủ đường núi phía trước núi phía sau núi, đồng dạng tăng thêm Ngọc Tủy Đan Dịch, bây giờ riêng phần mình đã cao tiếp cận một trượng, cành rủ xuống cũng đạt tới bảy cành. Hai gốc Quỷ Dung cùng một nhịp thở với thần niệm của hắn, cho nên hắn đối với tác dụng đổ vào Ngọc Tủy Đan Dịch nhận biết khá là rõ ràng, đối với Quỷ Dung đến nói, Ngọc Tủy Đan Dịch nhiều như móng tay, Quỷ Dung cần thời gian gần một tháng mới có thể đầy đủ tiêu mất cùng hấp thu, mà trình độ sinh trưởng thì tương đương với một năm, không sai biệt lắm là một so với mười hai. Cho nên, trải qua hắn trở về liên tục hai lần thúc đẩy sinh trưởng, hai gốc Quỷ Dung sinh trưởng sáu năm này, trước mắt thụ linh thực tế là tám tuổi. Hai gốc Quỷ Dung tám tuổi, đã không sợ lửa bình thường, pháp khí tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ cũng rất khó tạo thành tổn thương đối với bọn chúng, nhiều nhất sẽ lưu lại vệt trắng, sức chiến đấu tương đối khả quan. Lần này Lưu Tiểu Lâu lại thêm một móng tay cho bọn chúng, để bọn chúng sau một tháng, thụ linh sẽ tăng lên tới chín tuổi. Mà Ngọc Tủy Đan Dịch thì dùng hết một phần ba, vẫn rất làm cho người đau lòng. Sau khi chăm sóc xong linh thực, Lưu Tiểu Lâu trở lại phòng luyện khí, mở ra một cái hộp trên bàn, đổ ra một đống ngọc vỡ bên trong, rất nhanh liền hết sức chăm chú đắm chìm trong trò chơi ghép ngọc vỡ. Những ngọc vỡ này đến từ tám trận bàn của mập mạp, cũng chính là Tham Tự Băng Hà Bát Tuyền Tiên Ông Trận. Mập mạp bị Cảnh Chiêu đánh cho đầu đều không còn, làm sao không có cũng không biết, có thể thấy được lực đạo lớn. Cảnh Chiêu lấy bạo lực phá giải trận pháp, hậu quả trực tiếp nhất, liền đánh nát toàn bộ tám trận bàn, có thể kiếm về đều ở nơi này, xem chừng đại khái chỉ còn bốn thành, cũng không biết có thể ghép lại được bao nhiêu. Nhưng đây là một khâu rất quan trọng trong tu hành hiện nay của hắn, không chỉ có là mập mạp vận dụng cổ phù vào trận pháp tùy thân, làm cho người ta hai mắt tỏa sáng, hắn càng là ẩn ẩn cảm giác được, có lẽ bước đột phá tu hành tiếp theo của mình, liền có quan hệ với tòa trận pháp này.