Ngón tay của Phi Long Tử ở trên những linh thạch cùng vàng bạc này vê đến vê đi, bỗng nhiên dừng tay, tựa hồ tương đối hài lòng, phủi tất cả đồ vật tiến vào trong pháp khí trữ vật của hắn, Lưu Tiểu Lâu cũng không thấy rõ là pháp khí trữ vật gì.
Nhưng trong lòng Lưu Tiểu Lâu vẫn sinh ra một cỗ cảm giác mất mát không hiểu, thầm nghĩ chẳng lẽ trong linh thạch cùng vàng bạc vụn này, thật ẩn giấu vật gì tốt? Sao mình lại không cảm thấy được đây?
Đồng dạng, Lưu Tiểu Lâu pháp khí trữ vật cũng một mực treo ở quần lót hạ tầng, trừ bỏ Tình tỷ , người bình thường nhìn không thấy.
Bị Lưu Tiểu Lâu kéo vào túi càn khôn chính là một Linh Tê Nghiễn, pháp khí thượng phẩm đệ tử Trúc Cơ Thanh Viễn Tông dùng, như lời của Phi Long Tử, chí ít hai trăm linh thạch, nhưng Lưu Tiểu Lâu không có ý định bán ra, có một kiện pháp khí thượng phẩm trấn giữ, nội tình của Tam Huyền Môn càng sâu.
Về phần đôi Phán Quan Bút mà gia hỏa gọi là Phùng Nguyên Phát sử dụng, liền không có cách nào thu làm chiến lợi phẩm được, đó là bản mệnh pháp khí Phùng Nguyên Phát ôn dưỡng ở trong khí hải, trừ phi giết người, nếu không là lấy không được.
Trừ bỏ Linh Tê Nghiễn, còn có mười hai khối linh thạch, cùng ba bình linh đan bình thường, lúc này trong bình cũng không có đan phương gì.
Nhưng kinh hỉ ngoài ý muốn là, trong hầu bao của Phùng Nguyên Phát có một dải mực đen, tản ra linh lực nồng đậm, hẳn là phối hợp dùng với Linh Tê Nghiễn, vẻn vẹn một dải mực đen như thế, chỉ sợ giá trị liền không dưới ba mươi khối linh thạch.
Nói tóm lại, mặc kệ cuối cùng Phi Long Tử muốn chính là thứ gì, phải chăng đạt thành mục đích, chung quy là dùng đồ vật giá trị gấp ba lần, trao đổi với Lưu Tiểu Lâu, xem như một loại biến tướng đền bù, hơn nữa thứ ở trên người bốn tên đệ tử ngoại môn cùng các chấp sự Thanh Viễn Tông bên người Phùng Nguyên Phát, cũng đều ngầm thừa nhận tất cả thuộc về Lưu Tiểu Lâu.
Giao dịch hoàn thành, quan hệ của hai người tiến thêm một bước hoà hoãn, Phi Long Tử hỏi: "Lý Mộc huynh đệ vậy mà là một trận pháp sư, thật sự là không nghĩ tới, vừa rồi lúc liên thủ đối địch với Lý Mộc huynh đệ, cũng cảm thấy uy lực không tầm thường, lại không biết như thế nào mới có thể đưa thiếp cho Lý Mộc huynh đệ?"
"Anh Hùng Thiếp?" Lưu Tiểu Lâu một trận hoảng hốt, đã lâu không nghe được ba chữ này.
Phi Long Tử lập tức cười: "Đều là người trong đồng đạo a, ha ha..."
Đích thật là người trong đồng đạo, đệ tử nội môn chính đạo tông môn bình thường, ai làm những việc này?
Lưu Tiểu Lâu cũng không khỏi mặc sức tưởng tượng, Anh Hùng Thiếp cấp độ Trúc Cơ, lại không biết là làm mua bán gì?
Quả nhiên là khiến người mơ ước...
Cuối cùng Lưu Tiểu Lâu vẫn lưu lại địa chỉ tiếp thiếp, tức bảng bố cáo của Thiên Mỗ Sơn phường thị, hắn nói cho Phi Long Tử, nếu như có chuyện thông truyền, xin hãy để lại tin tức trên bảng bố cáo, mình thỉnh thoảng sẽ đi Thiên Mỗ Sơn phường thị, đến lúc đó thuận đường nhìn một cái là được.
Thế là, Phi Long Tử giao cho Lưu Tiểu Lâu một khối thuý ngọc trong suốt, khối thuý ngọc này cũng không có linh lực, nhưng xuyên thấu qua thuý ngọc đi đọc sách thiếp, có thể nhìn thấy tin tức che giấu.
"Lý Mộc huynh đệ chỉ cần thấy được thiếp mời chữ khắc là tiễn, chính là huynh đệ ta phát, có thể lấy thuý ngọc quan sát, liền có thể thấy tin thật." Nói xong, lấy ra một phần thiếp mời cho Lưu Tiểu Lâu nhìn.
Lưu Tiểu Lâu thử một chút, quả nhiên như thế, khen: "Thật xảo diệu."
Nhưng hắn cũng nhắc nhở, chính mình lưu lạc thiên nhai, không có khả năng một mực chờ tin tức ở Thiên Mỗ Sơn phường thị, tốt nhất đưa tin tức sớm một tháng trở lên, nếu không dễ dàng bỏ lỡ.
Đưa tin tức sớm một tháng, liền bài trừ hơn phân nửa sinh ý có thể hợp tác, Phi Long Tử không khỏi có chút tiếc nuối.
Dù sao hắn là thật tâm xem trọng hợp tác với "Lý Mộc huynh đệ": Trúc Cơ trong tán tu, riêng điểm này liền đem phạm vi người hợp tác tiềm ẩn thu nhỏ chín thành, trong một thành còn lại, có thể không có chút nào tâm lý cố kỵ triển khai cướp bóc, lại muốn trừ một nửa, bởi vậy, người hợp tác có thể tiếp thiếp thật không nhiều.
Hai người từ biệt, Phi Long Tử trở về phía bắc, Lưu Tiểu Lâu thì tiếp tục xuôi nam.
Lại đi nửa ngày, con đường xuôi nam đột nhiên trở nên quen thuộc, đây là cùng một con đường năm đi lên La Phù Sơn, hồi tưởng quá khứ, không khỏi cảm khái rất nhiều.
Vòng quanh La Phù Sơn nửa vòng, vòng qua phía nam Phù Sơn, nhìn quần phong Phù Sơn suy nghĩ một lát, tiếp tục đi về phía nam, một đường hỏi thăm đi đến Phượng Sơn Oa.
La Phù Sơn phường thị, tọa lạc ở Phượng Sơn Oa.
Là phường thị do một trong mười đại tông môn của thiên hạ mở, tự nhiên là nhỏ không được, tạm thời nhìn không ra nhỏ hơn bao nhiêu so với phường thị được xưng lớn nhất thiên hạ Xích Thành Sơn phường thị, nhưng tư thế nhìn không thấy cuối này, rõ ràng vượt xa Thiên Mỗ Sơn phường thị cùng Nhạc Dương phường thị.
Lưu Tiểu Lâu dạo chơi trong đó, càng đi dạo càng ưa thích, bởi vì phát hiện toà La Phù Sơn phường thị này có một đặc điểm cực kì nổi bật, chính là quán nhỏ không có mặt tiền người bán hàng rong đặc biệt nhiều, xếp hàng dọc theo đường, đếm cũng đếm không hết.
Tuy rằng có vẻ rất loạn, rất hỗn tạp, nhưng đối với tán tu đến nói phi thường thuận tiện, mặc kệ ai tới đây, tuyển nơi trống liền có thể bày quầy bán hàng, bán xong đồ vật lắc mình biến hoá lại thành khách nhân.
Liên tục đi dạo ba ngày, thủy chung không có phát hiện buôn bán công pháp kinh quyết, xem ra cùng giống như nơi khác, liên quan tới loại vật công pháp này, vẫn là phải đi ám thị tìm kiếm.
Dựa theo phương pháp nghe được từ Thanh Trúc, Lưu Tiểu Lâu đi tới một nhà quán trà phía đông phường thị, dùng năm mười lượng bạc mua một túi trà xuân La Phù đỉnh cấp, liền thu hoạch được tư cách tiến vào ám thị.
Ra phường thị, hướng tây bắc vòng quanh núi lớn quẹo vào một khúc cua lớn, tiến vào một vùng sơn cốc tĩnh mịch, đi tới bên cạnh một đầm nước, trên tấm bia đá dựng bên cạnh đầm có hai chữ "Huyền Bích".
Bên Huyền Bích Đàm trống rỗng, không có mấy người, chỉ có mấy người bộ dáng sơn dân ngồi vây quanh đàm câu cá.
Lưu Tiểu Lâu tiến tới mở ra túi trà, hướng bọn họ mượn nước pha trà, không đợi nước sôi, liền khoác lên áo tơi sơn dân đưa tới, đeo lên mặt nạ gỗ, dưới sự chỉ điểm của sơn dân thả người nhảy vào thủy đàm.
Lần nhảy này, lập tức bắn lên một mảnh bọt nước, Lưu Tiểu Lâu chỉ cảm thấy thân thể cấp tốc chìm xuống trong đầm nước, lại bởi vì áo tơi mặc trên người có hiệu quả chống nước, khiến trên người không mảy may ẩm ướt.
Ước chừng cũng liền một hai hô hấp công phu, hắn liền phát hiện mình đột nhiên xuyên ra đầm nước, xuất hiện trên một tòa bệ đá. Trên bệ đá này không có mái hiên, ba mặt lấy lan can bạch ngọc bảo vệ, một mặt mở ra cầu thang đá bằng bạch ngọc hướng xuống dưới, chuyển ba vòng, chuyển đến một đầu thâm cốc phía dưới.
Thâm cốc kia bị rừng cây rậm rạp che lấp, thấy không rõ ràng, nhưng đã có người đi ra từ trong cốc, đang leo lên phía trên từng bậc một.
Ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy nơi cao ba trượng trên đỉnh đầu, là một vũng sóng nước u bích, che khuất nửa bầu trời, sóng nước này thỉnh thoảng còn có từng vòng gợn sóng nổi lên.
Nhìn quanh bốn phía, người vừa rồi leo lên bậc thang đã lên bệ đá, liền đứng ở bên người Lưu Tiểu Lâu, hắn cũng khoác áo tơi, đeo mặt nạ, thấy không rõ chân dung. Ánh mắt hai người gặp nhau, hơi chạm vào, đối phương liền nhảy lên trên, lúc nhảy tới cao hơn ba trượng, đã bị gợn sóng trên đầm nước hấp dẫn, trực tiếp vùi đầu vào trong đó.
Đây coi như là đi ra ngoài rồi?
Lưu Tiểu Lâu đi dạo qua nhiều ám thị như vậy, đây là nơi ngoài dự liệu nhất, thủ đoạn của La Phù Phái, thật là huyền diệu!
Đi xuống dọc theo bậc thang, chậm rãi đi vào thâm cốc, phía trên bị cành lá rậm rạp che phủ, lộ ra rất là u ám. Ở sau một ít cây già tráng kiện hoặc là núi đá, sườn đất lộn xộn, tu sĩ ăn mặc giống Lưu Tiểu Lâu từng người ẩn thân, có hai người nói nhỏ, có bốn phía nhìn quanh, có nhắm mắt tĩnh tọa, có kịch liệt tranh luận...
Trừ bỏ quy mô khác biệt, ám thị trên đời này phần lớn như vậy, tu sĩ nơi này không ít hơn chút nào so với ám thị Xích Thành Sơn, khiếm khuyết, có lẽ là không có phân loại ra như ám thị Xích Thành Sơn, vô luận pháp khí, công pháp, linh đan, linh tài, trận pháp vv, đều hỗn hợp một chỗ, cần phải tự mình hỏi qua từng người.