Trần Hổ và Ngô Hiển Quý ngừng đối thoại, ngạc nhiên nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Hiện họ đang trên đường trở về nhà Từ nương tử.
Khu vực này là nơi sinh sống của các gia đình phú quý trong huyện An Bình, khung cảnh thanh tĩnh, đường sá rộng rãi, bằng phẳng, rất hiếm khi xảy ra sự cố.
Vì vậy, mỗi khi có chuyện, đều trở nên đặc biệt thu hút sự chú ý.
Phía trước không xa, hai chiếc xe ngựa đang đậu bên lề đường.
Hình dáng xe ngựa tuy giản dị nhưng lại toát lên vẻ sang trọng, rộng rãi.
Gỗ đỏ cao cấp được dùng để chế tạo, và những chiếc lồng đèn treo trên xe đều tinh xảo vô cùng.
Mỗi xe ngựa được kéo bởi hai con ngựa cao lớn, khỏe mạnh, xung quanh xe còn có vài người hộ vệ, đủ để nhận ra chủ nhân của chúng không phải người bình thường.
Giọng nói lo lắng vừa nãy phát ra từ chiếc xe ngựa đi trước.
Từ chiếc xe sau, nghe tiếng động, có ba thiếu nữ trẻ tuổi vội vàng bước xuống và nhanh chóng chạy về phía chiếc xe ngựa đi đầu.
Từ Tĩnh vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, không nghe thấy đoạn trò chuyện giữa Trần Hổ và Ngô Hiển Quý, nhưng khi giọng nói gấp gáp vang lên, nàng liền tỉnh táo hẳn.
Theo bản năng của một đại phu, nàng vén rèm xe ngựa lên nhìn về phía hai chiếc xe ngựa phía trước, sau đó bảo Trần Hổ và Ngô Hiển Quý dừng lại, rồi sai Trần Hổ qua xem chuyện gì xảy ra.
Trần Hổ nhanh chóng trở lại, đi cùng hắn là một thiếu nữ trẻ tuổi, mặc áo ngắn màu vàng nhạt và váy lục đậu, tóc chải thành kiểu song nha kế.
Trần Hổ thuật lại:
“Từ nương tử, người trong hai chiếc xe ngựa phía trước tự xưng là người từ kinh thành, họ Tống.
Hiện họ đang trên đường trở về kinh, hôm nay đi ngang qua huyện An Bình và dự định nghỉ lại đây một đêm.
Nhưng hình như họ không tìm được quán trọ đã đặt trước.
Phu nhân của họ trên đường đi bị mệt mỏi, vốn đã bị say xe, cộng thêm thời tiết nóng nực, hiện nay tình trạng rất tệ.
Vừa rồi bà ấy nôn rất nhiều, bây giờ đến cả sức nói chuyện cũng không còn.
Ta đã nói với họ rằng Từ nương tử là đại phu nổi tiếng ở huyện An Bình, họ mong muốn Từ nương tử có thể đến xem tình trạng của phu nhân.”
Thiếu nữ đi cùng Trần Hổ, có vẻ là tỳ nữ của nhà họ Tống, lập tức hành lễ, lo lắng nói:
“Xin đại phu hãy cứu giúp phu nhân chúng ta, nếu chữa khỏi, chắc chắn bạc không thiếu phần nào.”
Từ Tĩnh khẽ nhướn mày, tỏ vẻ hài lòng trước sự lanh lẹ của Trần Hổ khi “kiếm khách” ngay trên đường, nàng cười nhạt:
“Hành nghề y cứu người vốn là bổn phận của đại phu.
Dù cô nương không nói, ta cũng sẽ qua xem.
Chỉ là, chân ta bị thương, việc đi lại có chút bất tiện, mong cô nương thông cảm.”
Nói xong, nàng bảo Trần Hổ lấy chiếc xe lăn gấp trên xe ngựa xuống.
Sau khi tự mình di chuyển lên xe lăn, nàng để Trần Hổ đẩy mình đến.
Trước cửa chiếc xe ngựa đầu tiên, có khá nhiều người vây quanh.
Tỳ nữ vội chạy tới, nói lớn:
“Đại phu đến rồi, mọi người nhường đường một chút!”
Đám người lập tức tránh sang hai bên, nhường lối cho họ.
Khi thấy Từ Tĩnh che mặt bằng khăn sa, ngồi trên xe lăn, những người xung quanh thoáng sững sờ, ánh mắt lộ rõ vẻ nghi hoặc.
Một phụ nhân trông nhanh nhẹn bước lên trước, hỏi:
“Vị đại phu mà các người nói, chính là cô nương này sao?”
Vừa hỏi, bà ta vừa nhíu mày nhìn Từ Tĩnh từ đầu đến chân, hiển nhiên không tin nàng có thể là một đại phu y thuật cao minh.
Từ Tĩnh đã quá quen với ánh mắt kiểu này, nàng chẳng để tâm, chỉ đưa mắt nhìn vào trong xe.
Người phụ nữ đang dựa vào thành xe, vóc dáng hơi đẫy đà, trang phục tuy hoa lệ nhưng không hề phô trương.