Đại thẩm giận đến cạn lời, lại đá y thêm một cước. Đợi khi ta giúp bà ấy cất gọn nông cụ, bà ấy mới giới thiệu cho ta:
"Trước đây Ngọc Quân vẫn sống trong thành, nó là người đọc sách, sau này phải cưới tiểu thư thế gia, con ngốc như ngươi không được tơ tưởng đâu đấy, sau này đại thẩm sẽ giới thiệu cho ngươi mấy người như Vương Nhị Ma Tử, Triệu Chân Què, chúng ta cứ an phận sống hết đời."
Ta lắc đầu: "Đại thẩm, con cũng không muốn thẩm làm mẹ chồng con."
Những chủ đề chúng ta nói chuyện thật sự thô tục khó nghe, mặt Tần Ngọc Quân đỏ bừng đến đáng sợ.
Y là người đọc sách, rốt cuộc không quen nghe những chuyện này. Đại thẩm làm cho hai chúng ta mỗi người một bát mì.
Bụng ta đói cồn cào, ngấu nghiến ăn hết mì, mới có thời gian quan sát Tần Ngọc Quân.
Cũng là người đọc sách, Tần Ngọc Quân hơn Dương Thần một phần nhã nhặn, khi ăn không phát ra tiếng động, cũng không dùng cọng rơm xỉa răng.
Nếu người đọc sách đều giống như Tần Ngọc Quân, dù đều là kẻ bạc tình, thì cũng thật sự đáng để ngắm nhìn.
Thiên Thanh
Hai chúng ta ăn xong bữa, liền ngồi đối diện nhau nhìn trân trân.
Tần Ngọc Quân không nhịn được trước, hỏi ta:
"A Viễn cô nương bình thường có sở thích gì không?"
Ta cho y xem bàn tay đầy chai sần của ta.
"Thích vác đồ, trồng trọt, vác một bao hàng được năm đồng, đủ mua hai cái bánh bao."
Y không nói gì nữa. Trước đây Dương Thần ghét nhất ta nói chuyện ở bến tàu. Y gọi đó là làm nhục sĩ phu.
Có lần ta bị tiểu công ở bến tàu cướp mất mối làm ăn, về kể chuyện này cho Dương Thần nghe. Y đang đọc sách, lời ta nói vào tai này ra tai kia.
"Vậy thì mai hẵng làm, việc cũng đâu phải một ngày là xong."
Ngày hôm sau thức dậy, y đòi ta tiền mua bánh bao.
Ta trợn tròn mắt: "Tướng công, hôm qua thiếp đã nói với chàng là thiếp bị cướp mối làm ăn rồi mà..."
Dương Thần lại không vui, nhịn đói cả ngày không nói chuyện với ta. Vẫn là đến tối ta từ nhà đại thẩm hàng xóm về, thuận tay lấy một cái đùi gà, mới dỗ được y.
Y vừa ăn vừa thở dài:
"Chỉ có nữ nhân và tiểu nhân là khó nuôi vậy..."
Ta nghe không hiểu. Thôi, không hiểu thì không hiểu vậy. Chuyện của người đọc sách, lúc nào cũng cao siêu hơn một chút.
May mắn thay ta là người ngốc có phúc, tên tiểu công đó ngày hôm sau bị ngã gãy chân, mấy ngày liền không thể cướp việc của ta.
Ta rụt tay về. Ngẩng đầu lên lại là một đôi mắt đầy vẻ đau lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"A Viễn cô nương, những năm nay nàng cũng đã vất vả rồi."
Những giọt nước mắt lớn của y rơi xuống lòng bàn tay ta, nóng bỏng làm những vết chai sần cũng thấy đau nhói.
Ta ngơ ngác nhìn y.
Người trong thôn đều biết chuyện của ta, nhưng mà, người sống ở thôn này ai mà chẳng vất vả?
Đại thẩm đã tuổi này rồi mà ngày nào cũng phải xuống đồng làm việc, dù sao ta cũng còn trẻ, sức lực lớn, làm việc cũng tháo vát hơn.
Tần Ngọc Quân khẽ thở dài:
"A Viễn cô nương, một mình nàng sống cũng chẳng dễ dàng gì, ta đưa nàng vào thành tìm một công việc nhẹ nhàng hơn được không?"
Lúc này, trên mặt y vết lệ chưa khô, lại thêm khuôn mặt hơi tái nhợt, khiến ta không kìm được mà nuốt nước bọt.
Lời hỏi không khớp lời đáp: "Ngọc Quân, chàng thật đẹp, còn đẹp hơn cả tướng công của thiếp."
Mặt Tần Ngọc Quân lại đỏ bừng. Sau ngày hôm đó, Tần Ngọc Quân thường xuyên về thôn. Y hay đến tìm ta, đôi khi cũng dạy ta nhận vài chữ.
Ánh mắt nghi ngờ của đại thẩm dò xét hai chúng ta, thấy ánh mắt ngây ngốc si dại của ta, bà ấy lại yên tâm lắc đầu, yêu thương mà vuốt nhẹ đầu ta:
"Ánh mắt con trai ta cũng không đến nỗi tệ như vậy chứ?"
Ta lườm đại thẩm: "Con lại không muốn làm con dâu của thẩm."
Ta là người không thích bị quản thúc, bình thường đại thẩm hay càm ràm nhất, nếu gả vào nhà bà ấy, không biết phải chịu bao nhiêu ấm ức.
Tần Ngọc Quân cũng chỉ dạy ta nhận chữ mà thôi.
Y dạy ta đọc thuộc Tam Tự Kinh và Đệ Tử Quy, ta thật sự nghe không hiểu, y liền dạy ta viết tên của ta.
Chữ đầu tiên còn chưa viết xong, y hỏi ta:
"A Viễn, nàng tên là gì?"
Người đọc sách thật là kỳ lạ. Ta nói với y: "Thiếp tên A Viễn, trước đây cha thiếp cũng gọi thiếp như vậy, ông ấy nói con gái ở xa một chút, mẹ thiếp mới có thể sinh cho ông ấy một đứa con nối dõi."
Tần Ngọc Quân im lặng.
Cảm xúc của y luôn đến một cách khó hiểu, trước đây ta ít ra còn nhìn ra Dương Thần giận, nhưng với Tần Ngọc Quân thì ta hoàn toàn bó tay.
Y nắm lấy tay ta, dạy ta viết chữ từng nét từng nét. Viết xong chữ "Viễn", y lại viết thêm chữ "Tần".