Nương Nương Cứ Đòi Bỏ Trốn

Chương 7



 

Đến khi đó dù Thái tử hay Tiêu Dực thắng, ta đều có thể giữ mạng.

 

09

 

Tiêu Dực muốn đưa ta theo chàng đến Tây Bắc.

 

Trước khi đi, ta nhờ Thúy Đào giúp ta làm một việc.

 

Ta bảo nàng mang bạc đến Thiên Hương Lâu... chuộc người.

 

Mà ta chỉ dám ngồi trong trà lâu đối diện lặng lẽ quan sát.

 

Khi Thúy Đào bước ra, bên nàng là một đám đông ồn ào vây quanh.

 

“Trịnh Yểu đâu? Muội ấy lấy đâu ra nhiều bạc như vậy?”

 

“Dạo này muội ấy sống có tốt không?”

 

Mười mấy nữ nhân mặt mộc không son phấn vây quanh Thúy Đào, hỏi mãi không ngừng.

 

Thúy Đào bịt tai, mặt nhăn nhó khổ sở.

 

Chẳng biết ai là người bật khóc trước.

 

“Đồ c.h.ế.t tiệt kia! Gom được từng ấy bạc mà không giữ lại cho mình!”

 

“Phải đấy! Chuộc bọn ta làm gì cơ chứ!”

 

“Chúng ta cũng ngần này tuổi rồi, bạc ấy để làm gì nữa!”

 

Lúc ấy, bà chủ bước ra, quát lớn:

 

“Câm hết lại cho lão nương!”

 

Lập tức im bặt.

 

Ta không ngờ... họ vẫn nhớ đến ta.

 

Rõ ràng trước kia luôn mắng ta tốn cơm, c.h.ử.i ta suốt ngày.

 

Bà chủ mặt sa sầm:

 

“Trịnh Yểu nhớ các ngươi, mới bỏ từng ấy bạc chuộc thân cho các ngươi. Sau này sống cho ra dáng người một chút. Giải tán hết đi! Đừng để cô nương người ta phải đến nơi nhơ nhớp này thêm lần nào nữa!”

 

Họ khóc, đưa từng món đồ cho Thúy Đào.

 

Thúy Đào ôm một đống đồ, cắm đầu chạy.

 

Trên xe ngựa đến Tây Bắc, ta ngồi mở từng món ra xem.

 

Là đồ ăn, đồ dùng đều là thứ ta từng thích nhưng họ không nỡ cho khi ở Thiên Hương Lâu.

 

Thật ra... ta biết, hôm treo bảng tiếp khách, họ từng định gom bạc chuộc ta.

 

Nhưng làm sao ta dám nhận?

 

Bọn họ đều đã hơn ba mươi, nếu không có bạc làm vốn, sau này làm sao sống?

 

May mắn, ta giữ được mạng có thể vì họ mà chuộc thân dưỡng lão.

 

Ngày ấy ở Thiên Hương Lâu, ta còn nhỏ, không hiểu chuyện, cứ gọi họ là “mẹ”.

 

Gọi một tiếng... ăn một trận đòn. Bị đ.á.n.h nhiều rồi, ta cũng không gọi nữa.

 

Lớn lên mới hiểu gọi như vậy họ sẽ đau lòng.

 

Bởi chẳng ai muốn con mình lớn lên trong thanh lâu cả.

 

Ta cẩn thận xếp từng món vào túi, lẩm bẩm: “Ôi... giờ thì chẳng còn một xu dính túi, lại phải tính cách kiếm tiền rồi.”

 

Thúy Đào thò đầu vào, nhìn ta như suy ngẫm điều gì:

 

“Hèn gì điện hạ thích người đến vậy. Người dạt dào tình người, khác hẳn bọn ta.”

 

Ta nhìn khuôn mặt tròn xoe của Thúy Đào, tò mò hỏi:

 

“Ngươi là ai thế?”

 

Thúy Đào cười hì hì: “Là tiểu quỷ bên cạnh Diêm Vương.”

 

Ta còn chưa hiểu rõ thì chẳng mấy chốc đã biết cái câu đó có ý gì rồi.

 

Trên đường đi Tây Bắc, chúng ta liên tục gặp ám sát.

 

Ta tận mắt chứng kiến Thúy Đào dùng một con d.a.o mỏng như cánh ve, g.i.ế.c không biết bao nhiêu người.

 

Từ miệng bọn sát thủ, ta mới nghe được danh hiệu của nàng ngoài giang hồ:

 

“Đoạt Mệnh Tiểu Thúy Đào.”

 

Cái tên... đúng là chấn động thật!

 

Càng g.i.ế.c nhiều, ánh mắt Thúy Đào càng sáng, môi nàng càng đỏ.

 

Dù vẫn là cô gái nhỏ mặt tròn búng ra sữa, nhưng toàn thân lại toát ra sát khí lạnh lẽo.

 

Máu tươi b.ắ.n lên mặt ta.

 

Kẻ vừa c.h.ế.t, mắt trợn tròn trừng trừng nhìn ta.

 

Ta sợ đến phát bệnh, sốt cao mấy ngày liền, nằm mê man chẳng tỉnh.

 

Trong mộng, ta khóc lóc cầu xin đừng g.i.ế.c ta.

 

Tiêu Dực ôm chặt lấy ta, không ngừng dỗ dành:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“A Yểu ngoan nào, há miệng, uống t.h.u.ố.c đi.”

 

Ta mím chặt môi, chỉ biết khóc.

 

Sốt đến mê man, ta bắt đầu oán trách chàng:

 

“Tại sao phải đưa ta đi cùng?”

 

“Ta chỉ muốn sống yên ổn, khó vậy sao?”

 

Ta phát điên lên rồi, mê sảng mất rồi.

 

Giật lấy trâm, định rạch mặt.

 

“Tất cả... đều tại cái mặt này!”

 

Tiêu Dực vẫn bình thản ngồi đó, tay bưng chén thuốc.

 

Ta tức giận: “Chàng không ngăn ta một chút sao!?”

 

Thực ra... ta đâu nỡ c.h.ế.t!

 

Tiêu Dực mỉm cười, giọng trầm ấm:

 

“Nếu nàng thật sự thấy đời sống không nổi nữa, kẻ đầu tiên nàng g.i.ế.c phải là ta, chứ không phải là chính mình.”

 

Chàng... hiểu ta quá rồi đấy!

 

Ta trừng mắt nhìn chàng, ném cây trâm đi, giật lấy bát t.h.u.ố.c uống một hơi cạn sạch.

 

Ngoài cửa, giọng Thúy Đào vang lên:

 

“Phu nhân, hay là thuê ta đi. Năm nghìn lượng bạc, ta đảm bảo g.i.ế.c điện hạ gọn gàng sạch sẽ luôn!”

 

10

 

Ta bóp lấy chiếc túi bạc trống trơn bên hông, thầm rủa: “Con nha đầu c.h.ế.t tiệt kia, xát muối ngay giữa tim ta đấy à!”

 

🌻Chào các cậu đến nhà của Ngạn.
🌻Đọc xong hoan hỉ cho tớ xin vài dòng cmt nhen.
🌻Theo dõi tớ tại fanpage "Bỉ Ngạn Vọng Nguyệt" để cập nhật truyện mới nhaaa

Năm nghìn lượng hả?

 

Ta đến năm cắc cũng không có nổi!

 

Nhưng thôi, dù có la hét thế nào thì cũng coi như bình an mà đến được Tây Bắc.

 

Vừa vào phủ Tướng quân, khắp nơi trắng xóa một màu tang.

 

Trên mái hiên treo đầy lồng đèn trắng, ai ai cũng mặc y phục trắng tinh.

 

Một đám người đứng trang nghiêm, thần sắc nặng nề.

 

Khi nhìn thấy Tiêu Dực, tất cả cùng đồng loạt quỳ xuống.

 

Thấy cảnh ấy, ta cũng vội quỳ theo.

 

Tiêu Dực kéo ta dậy, dắt ta đi vào trong.

 

Bên trong là linh đường của Tiên Hoàng hậu.

 

Chàng đốt ba nén hương, bảo ta cùng quỳ lạy.

 

Chàng nhẹ giọng nói: “Mẫu thân, đây là Trịnh Yểu, thê tử của nhi thần.”

 

Ta dâng hương, cảm nhận rõ ánh mắt xung quanh đang dồn cả lên người ta.

 

Có một vị tướng quân lớn tuổi bước tới, trao cho ta một chiếc vòng vàng sáng loáng.

 

Ông nhìn ta ôn hòa: “Đúng là đứa nhỏ tốt.”

 

Tiêu Dực xoa đầu ta, dịu dàng nói: “Đây là cữu cữu của ta Hàn Đại Tướng quân.”

 

Ta vội vàng cúi đầu chào một tiếng: “Cữu cữu!”

 

Thúy Đào đưa ta ra hậu viện.

 

Phu nhân Hàn Tướng quân chạy ra đón, vừa nắm tay ta vừa khóc ròng, nói ta và Tiêu Dực đã khổ rồi.

 

Ta ngây ngẩn theo bà đi gặp biểu ca, biểu muội.

 

Ngồi trong phòng, nhìn đống quà trên bàn mà ta cứ ngơ ngác như nằm mơ.

 

Đợi mọi người đi hết, ta ho khẽ một tiếng, lén lút đọc thử:

 

“Cữu cữu... cữu mẫu... biểu ca... biểu muội…”

 

Đọc xong, thấy bản thân sao mà ngớ ngẩn, ta tự vỗ vỗ miệng mình.

 

Thế mà lại không nhịn được cười.

 

Ôi chao, nhờ phúc của Tiêu Dực, giờ ta cũng có gia đình rồi!

 

11

 

Những ngày ở Tây Bắc trôi qua cũng khá yên ổn.

 

Nhà cữu cữu là người hiền hậu.

 

Ta và biểu muội Hồng Anh rất hợp tính, suốt ngày dính lấy nhau.

 

Chiến sự ở Tây Bắc lại nổi lên.

 

Phu nhân Tướng quân đến chùa cầu bình an, làm từng lá bùa hộ mệnh để phát cho từng người.

 

Khi đến lượt ta, ta còn đang muốn giả vờ thờ ơ né tránh.