Nương Nương Cứ Đòi Bỏ Trốn

Chương 5



 

Ngày trước ta từng ngưỡng mộ Thái tử phi lắm.

 

Nhưng sau khi tiếp cận Thái tử rồi, ta lại thấy thương cảm thay nàng.

 

Một quý nữ thanh cao như vậy... mà lại lấy phải một trượng phu... bị hôi miệng!

 

Khổ biết bao!

 

Ngũ Hoàng tử quỳ bên ta, đưa tay ôm chặt ta vào lòng.

 

Giọng trầm thấp vang lên bên tai:

 

“A Yểu, đừng tìm hắn nữa... Nàng muốn gì, ta cũng sẽ cho nàng.”

 

Đã rất, rất lâu rồi ta và chàng không ôm nhau như vậy.

 

Ta khóc to hơn, tay đấm, miệng cắn, móng tay cấu rách cả vai chàng.

 

“Chẳng phải chàng luôn chê ta hạ tiện sao?”

 

“Chẳng phải chàng thấy ta dụ dỗ nam nhân là bẩn thỉu sao?”

 

“Tránh xa ta ra! Ta chẳng cần chàng nữa!”

 

Ta vừa khóc vừa mắng, nước mắt như không thể ngừng lại.

 

Bởi vì, trong lòng ta... ta đã hiểu rồi...

 

Những ngày sau đó, ta cố ý lạnh nhạt với ngũ Hoàng tử, nhưng trong lòng cũng chẳng dễ chịu gì hơn.

 

Ta vốn cho rằng giữa chúng ta là đồng minh cùng khổ, đồng cam cộng khổ.

 

Ta như cỏ dại mọc nơi đất bùn, còn chàng là mảnh đất nuôi dưỡng ta.

 

Thế nhưng khi ngẩng đầu nhìn lên... người ta sớm đã ở tận mây xanh rồi.

 

Chỉ có ta, mãi mãi bị chôn vùi trong bùn đất.

 

Thử hỏi, sao lòng lại không chua xót?

 

Ngũ Hoàng tử ôm chặt lấy ta, hôn lên nước mắt ta, dịu giọng nói:

 

“A Yểu, ta xin lỗi… Là vì ta ghen đến phát điên. Nàng phạt ta thế nào cũng được, ta đều cam lòng.”

 

Ta nức nở không đáp.

 

Chàng ôm lấy ta bước vào nội điện, không biết thế nào mà cuối cùng lại quấn quýt bên nhau trên giường.

 

Màn trướng buông xuống, thanh âm của chàng càng lúc càng thấp, nhỏ đến mức chỉ mình ta nghe được.

 

Mà những lời ấy... càng lúc càng chẳng ra thể thống gì.

 

“A Yểu, đừng khóc nữa... Ta làm ngựa nhỏ cho nàng cưỡi có được không?”

 

“Không thích à? Vậy nàng nắm lấy tóc ta, để ta giả tiếng ch.ó sủa cũng được.”

 

“Cũng không thích sao? Vậy ta hôn nàng...”

 

Ta lập tức lấy tay bịt miệng chàng lại, vừa thẹn vừa giận: “Đừng nói nữa! Ta tha lỗi cho chàng là được rồi!”

 

Đã bao lâu rồi chưa thân mật?

 

Dưới sự săn sóc của ngũ Hoàng tử, thân thể ta mềm nhũn như nước.

 

Ta ngắm đôi mắt xinh đẹp của chàng, tò mò hỏi:

 

“Chàng thật sự ngốc... hay chỉ giả ngốc vậy?”

 

Chung sống với chàng nửa năm, ta vẫn chẳng nhìn thấu được.

 

Nếu bảo chàng ngốc thì chàng sạch sẽ, thích đọc sách, chẳng giống kẻ ngốc.

 

Mà nếu bảo chàng không ngốc thì sao lại có thể để nước dãi chảy lên tay Hoàng hậu trước mặt bao người.

 

Ngũ Hoàng tử ghé môi hôn ta, thì thầm mơ hồ: “Ta nguyện làm kẻ ngốc của riêng A Yểu mà thôi.”

 

07

 

Ban đầu ta còn đang nghĩ cách đá Thái tử miệng thối kia cho xong.

 

Nào ngờ... hắn lại chẳng tới tìm ta nữa.

 

Nghe đâu là ở Đông cung vừa cãi nhau một trận lớn với Thái tử phi.

 

Một trận cãi vã... lại làm lộ ra bí mật kinh thiên động địa.

 

Thái tử... hóa ra không thể hành sự như nam nhân!

 

Trời đất ơi!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta nhìn ánh mắt long lanh của cung nữ, suýt nữa thì hét lên vì kinh ngạc.

 

Cung nữ mới tới tên là Thúy Đào, cả ngày chỉ thích buôn chuyện.

 

Chỉ cần nghe cái tên kia thôi, ta đã ngứa răng muốn c.ắ.n thử một phát rồi.

 

Đào thì ta thích quả giòn, không ưa quả mềm.

 

Nàng ta dúi cho ta một nắm hạt dưa, bắt đầu thao thao kể chuyện hậu cung như đọc thuộc lòng.

 

Ta vừa nhấm nháp hạt dưa vừa “chậc chậc” không ngừng.

 

Không nhịn được, ta hỏi: “Triệu Vân Dao có biết chuyện Thái tử như thế không?”

 

Thúy Đào thản nhiên đáp: “Thái tử đâu phải trời sinh đã như thế. Là do điện hạ nhà ta hạ độc đấy.”

 

Gì cơ?

 

Ngũ Hoàng tử hạ độc Thái tử!?

 

Ta sửng sốt đến hóa đá.

 

Thúy Đào thấy biểu cảm của ta, ánh mắt đầy ẩn ý, khẽ cười nói:

 

“Cũng tại vì người thôi. Người đi quyến rũ Thái tử, điện hạ lại không nỡ trách người, đành hạ độc làm hắn mất chức năng kia. Hừm... chuyện này chính tay ta làm đó. Người biết không, điện hạ đã cho ta bao nhiêu bạc vì vụ này đấy.”

 

Ta lập tức bịt tai không dám nghe nữa!

 

Việc này chắc chắn dính líu đến vô vàn bí mật kinh thiên.

 

Xem ra Thúy Đào này... tuyệt đối không phải cung nữ tầm thường.

 

Mà ngũ Hoàng tử e rằng cũng không phải kẻ điên thật.

 

Trong hoàng thất, chẳng có gì là đơn giản.

 

Ở Thiên Hương Lâu, các tỷ muội vì một khách làng chơi phóng khoáng mà còn có thể cào cấu đ.á.n.h nhau...

 

Còn ở đây, trước mắt họ là ngôi vị hoàng đế kia kìa! Ai mà chẳng thèm khát?

 

Thúy Đào “chậc” một tiếng rồi tiếp tục:

 

“Mỗi lần người len lén đi tìm Thái tử, điện hạ đều không nói một lời, chỉ ngồi điêu khắc hình nhân. Khắc xong thì lại dùng d.a.o gọt từng nhát, từng nhát... Gương mặt của điện hạ khi ấy như thể từ địa ngục bò ra. Phật tử hóa thành Tu La... thật đáng sợ!”

 

Tu La?

 

Ta len lén quay sang nhìn ngũ Hoàng tử.

 

Hiện giờ chàng ăn vận cực kỳ chỉn chu, dáng vẻ như đã quay lại làm vị hoàng tử cao quý năm xưa.

 

Đầu cài trâm ngọc trắng, thân vận trường bào gấm đen, khí chất thanh khiết, phong thái ung dung.

 

Nhưng vừa thấy ánh mắt ta, chàng lập tức bước đến, hơi khom người nói:

 

“Phu nhân, đói rồi. Cùng ăn cơm nhé.”

 

Lúc nói, giọng chàng vẫn mang theo vài phần ngốc nghếch.

 

Ta tiện tay bóc vài hạt dưa bỏ vào miệng chàng.

 

Thôi vậy... giả ngốc hay thật ngốc thì cũng mặc chàng.

 

Chuyện hoàng gia đâu tới lượt một kỹ nữ như ta can dự.

 

Chỉ là... ta thật không ngờ, trận cuồng phong tranh đoạt ngai vàng ấy...

 

Lại có thể cuốn một kẻ nhỏ mọn như cọng cỏ là ta vào giữa cơn bão.

 

Đêm ấy, Hoàng hậu cho người bắt ta tới Khôn Ninh Cung.

 

Thái tử và Thái tử phi đều có mặt, hai người mặt lạnh như băng, chẳng ai thèm nhìn ai.

 

Hoàng hậu mất kiên nhẫn, quát:

🌻Chào các cậu đến nhà của Ngạn.
🌻Đọc xong hoan hỉ cho tớ xin vài dòng cmt nhen.
🌻Theo dõi tớ tại fanpage "Bỉ Ngạn Vọng Nguyệt" để cập nhật truyện mới nhaaa

 

“Thôi đi thôi đi! Chỉ vì một ả kỹ nữ lẳng lơ mà gây chuyện đến mức này sao? Vân Dao, con cũng vậy. Đường đường là Thái tử phi, sao lại không có lấy một chút bao dung độ lượng?”

 

Ta thấy trong mắt Triệu Vân Dao thoáng lướt qua một tia giễu cợt.

 

Nàng cúi đầu ngoan ngoãn: “Mẫu hậu dạy phải.”

 

Ôi... làm dâu hoàng thất... quả nhiên không dễ gì.

 

Hoàng hậu chẳng thèm để tâm đến ta, chỉ lạnh giọng ra lệnh:

 

“Lão Ngũ sắp phải đi Tây Bắc. Ngươi theo cùng, giám sát nhất cử nhất động của hắn.”

 

Bà đưa t.h.u.ố.c cho ta, bảo ta uống.