Ta bước tới, đá nhẹ vào bắp chân chàng, chua chát nói:
“Các chàng đúng là bậc quý nhân... sa cơ rồi mà sống vẫn sướng hơn người thường.”
Ở nơi rộng rãi thế này...
Khi xưa ta còn ở thanh lâu, phải chen chúc với năm sáu tỷ muội trong một gian phòng chật hẹp.
Ban đêm nằm ngủ không dám trở mình, chỉ sợ vô tình môi chạm môi người ta.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng động.
Ta áp tai vào cửa nghe thử thì ra là cung nhân tới đưa đồ.
“Ngũ Hoàng tử đã hoàn toàn điên rồi.”
“Vẫn là Thái tử phi có lòng, dặn mang một ít đồ cũ của người tới.”
“Hoàng hậu vừa mới bạo bệnh qua đời, bệ hạ còn chẳng thèm đến nhìn, tâm trí đều đặt cả lên người Quý phi.”
“Hoàng hậu vốn xuất thân ti tiện, c.h.ế.t rồi lại càng dọn đường cho Quý phi bước lên cao.”
Nghe đến đây, ta liếc nhìn ngũ Hoàng tử một cái.
Rồi cố tình đá mạnh vào cửa.
Bên ngoài lập tức im bặt.
Một lát sau, cung nữ đặt đồ xong rồi lui đi.
Ta bước ra xem ôi chao, cũng không ít thứ!
Chăn gối, y phục, cả một đống sách.
Ta nhìn chồng sách kia, bực mình quay sang càm ràm:
“Cái ả cố nhân của chàng chắc đầu óc có vấn đề thật rồi! Giờ này mà còn mang sách đến làm gì?”
Ta hất đống sách sang một góc, tiếp tục lục lọi.
Ta c.h.ế.t mất thôi!
Sao không mang chút gì có giá trị đến chứ!
Ta giận đến nghiến răng nghiến lợi, buột miệng chửi: “Người trong cung các chàng đều lớn lên nhờ uống sương ăn gió sao?”
Ngũ Hoàng tử chỉ tay vào túi bạc trên bàn, vẻ mặt ngây ngô: “Phu nhân... có bạc.”
Ta lập tức ôm chặt túi bạc, cảnh giác nói: “Đừng có mơ! Đời này ta tuyệt đối không tiêu bạc vì nam nhân.”
🌻Chào các cậu đến nhà của Ngạn. 🌻Đọc xong hoan hỉ cho tớ xin vài dòng cmt nhen. 🌻Theo dõi tớ tại fanpage "Bỉ Ngạn Vọng Nguyệt" để cập nhật truyện mới nhaaa
Nào ngờ tên ngốc lại thô bạo giật lấy một thỏi bạc trong tay ta, khiến ta tức muốn xông tới đ.á.n.h chàng một trận.
Nhưng tiếc thay sức lực cách biệt quá xa!
Ngũ Hoàng tử chỉ dùng một tay đã ấn đầu ta xuống, tay kia thì nghiêm túc chỉ vào n.g.ự.c ta: “Phu nhân bị thương... dùng bạc mua thuốc.”
04
Cũng may tên ngốc này còn có chút lương tâm, biết nghĩ đến vết thương của ta.
Tất nhiên, ta tuyệt đối không bỏ bạc của mình ra mua thuốc!
Ta lôi đống sách cũ kia đi đổi lấy t.h.u.ố.c cao trị bầm dập trầy xước.
Lão thái giám đổi t.h.u.ố.c cho ta cười đến mức miệng không khép nổi.
Không rõ đống sách đó đáng giá bao nhiêu, chỉ nghe nói là loại cổ thư quý hiếm, tiền bạc khó mua được.
Cầm t.h.u.ố.c trở về.
Ngũ Hoàng tử đang ngồi bên mép giường, đầu cúi thấp, trông chẳng vui vẻ gì.
Hầy, đúng là con cháu hoàng tộc, ngay cả khi ngốc cũng vẫn có khí chất riêng.
Ngốc thật, vậy mà còn biết giành sách với ta nữa.
Mấy thứ ấy... liệu có thể ăn được không?
Ta cũng chẳng buồn để ý, cởi áo ngồi lên giường bôi t.h.u.ố.c lên vết thương.
Lưng và n.g.ự.c đều bị xước sát.
Nghe tiếng ta xuýt xoa vì đau, chàng cũng không còn giận dỗi.
Tên ngốc này thật biết điều, còn rửa sạch tay trước khi giúp ta thoa thuốc.