Nữa Năm Còn Lại

Chương 9



Sáng sớm hôm sau, khi Nhân Nhân vẫn còn say ngủ, Giang Bách Sinh đã tới.

Anh nhẹ nhàng bế con lên, lo lắng ngẩng đầu nhìn tôi.

“Đi thôi.”

Nước mắt tôi rơi lã chã, vội quay mặt đi.

Chỉ sợ bản thân nhìn thêm một giây nữa, sẽ vì không nỡ mà đổi ý.

Sau khi Nhân Nhân bị đưa đi, chẳng bao lâu sau tôi liền ngất xỉu trong nhà.

Vốn dĩ tôi đã kiệt sức, chỉ còn chút niềm tin chống đỡ.

Nhân Nhân đi rồi, cũng như mang theo toàn bộ tinh thần của tôi.

Chính Lý San San là người đến thăm rồi đưa tôi vào bệnh viện.

Tôi biết, mình đã gần đến lúc đèn dầu cạn kiệt.

Cơ thể tôi gầy gò đến mức không còn ra hình dạng, trong khi đôi chân sưng phù như ổ bánh bao, khối u đã di căn lên gan.

Đến giai đoạn này, bác sĩ đã hoàn toàn bất lực.

Cái c/h/ế/t, chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Nhưng tôi vẫn chưa thể c/h/ế/t.

Mỗi khi tinh thần khá hơn một chút, tôi lại gắng gượng viết thư cho Nhân Nhân.

Phải viết đến tận khi con mười tám tuổi.

Chưa viết xong, tôi tuyệt đối không thể rời đi.

Lý San San nói rằng Nhân Nhân rất ngoan, ngoài những lúc khóc lóc đòi mẹ, hầu hết đều nghe lời.

Tôi lặng im nghe, trong lòng như thiếu mất một mảnh, trống rỗng đến đau nhói.

Tôi gắng gượng từng ngày, dựa vào nỗi nhớ và những bức thư để chống đỡ.

Thế nhưng, khi bức thư cuối cùng sắp viết xong, tôi lại đón nhận một tin sét đánh ngang tai.

Nhân Nhân đã bỏ nhà đi.

Giang Bách Sinh thở hồng hộc chạy vào phòng bệnh, vội vã hỏi:

“Tĩnh Uyển, Nhân Nhân có đến chỗ em không?”

Tôi giật mình, cố gắng chống người ngồi dậy.

“Ý anh là sao? Nhân Nhân mất tích à? Con bé đâu có biết tôi ở đâu, sao lại đến bệnh viện?”

Giang Bách Sinh sốt sắng nhìn tôi:

“Nhân Nhân bỏ nhà đi rồi. Nó để lại một mảnh giấy, nói là đi tìm mẹ.”

Tôi suýt nữa òa khóc, dằn mạnh tay lên đầu mới gượng ép bản thân bình tĩnh lại.

Vài giây sau, tôi ngẩng đầu.

“Về nhà xem thử đi. Ý tôi là nhà của tôi. Mau lên, tôi cũng đi cùng.”

Trước cửa nhà, quả nhiên tôi thấy Nhân Nhân.

Con bé giống như chú chó nhỏ bị bỏ rơi, ngồi co ro dưới đất, ôm gối vào lòng.

Vừa nhìn thấy tôi, nó dụi dụi mắt, không tin nổi, rồi hét to “Mẹ ơi!”, òa khóc nhào vào lòng tôi.

Tôi vội ôm chặt lấy con, xót xa nhìn đôi vai bé nhỏ run lên theo từng tiếng nấc, tim đau đến vỡ vụn.

Nhân Nhân nức nở nhìn tôi.

“Mẹ ơi, mẹ sắp c/h/ế/t rồi, sợ con buồn nên mới rời đi, có đúng không?”

Tôi sững người.

“Con đã sớm biết rồi.

Mẹ trước kia ôm mềm mại, nhưng sau này càng ngày càng gầy cứng.

Mẹ thường xuyên đau bụng, lại uống nhiều thuốc.

Con biết đó không phải là vitamin, nên đã lén hỏi chị Nguyệt Nguyệt.

Chị ấy không biết là thuốc gì, nhưng chị biết chữ.

Chị giúp con hỏi Siri.

Siri nói đó là thuốc trị u/n/g t/h/ư.

Con biết u/n/g t/h/ư, đó là căn bệnh đáng sợ nhất.

Bà ngoại của chị Nguyệt Nguyệt cũng vì u/n/g t/h/ư mà mất.”

Tôi lặng người, nước mắt nhòa đi, đau đến nghẹn lời.

Nhân Nhân vẫn nức nở tiếp tục.

“Nhưng mẹ ơi, con muốn ở bên mẹ.

Cho dù mẹ sắp c/h/ế/t, con cũng muốn ở cạnh mẹ, chăm sóc mẹ. Con đã là một đứa trẻ dũng cảm rồi.

Xin mẹ, đừng bỏ con đi lần nữa, được không?”

Tôi siết chặt con gái đang khóc nức nở trong lòng, gào khóc như vỡ òa.

“Mẹ sai rồi… Mẹ sẽ không bao giờ rời xa con nữa.”