Nữ Vương Nông Trang Tương Lai

Chương 97: Chiến tranh



Thượng tướng Hiên Viên Đằng đã dặn dò Bác Viễn rằng sau khi Duy Nhược Hề điều tra xong tình hình Bắc Lâm Thành, phải lập tức đưa cô trở về an toàn. Thế nhưng giờ đây, cô lại tha thiết xin anh cho mình được cùng vào thành. Việc này vượt quá thẩm quyền của Bác Viễn, anh nhất định phải xin chỉ thị của Thượng tướng.

“Vậy phiền Đại tá, cảm ơn anh.” Duy Nhược Hề mỉm cười với Bác Viễn.

Bác Viễn gật đầu đáp lại rồi vội vã rời đi, có lẽ là để liên lạc với Thượng tướng.

Chỉ vài phút sau, Bác Viễn đã quay trở lại. Duy Nhược Hề liền hy vọng hỏi: “Thượng tá, sao rồi ạ? Tôi có thể ở lại không?”

Bác Viễn gật đầu. “Thượng tướng đã đồng ý.” Anh kể lại rằng khi anh xin chỉ thị, Thượng tướng cũng đã trầm ngâm một lúc lâu rồi mới chấp thuận.

“Cảm ơn anh!” Duy Nhược Hề chân thành nói. Cuối cùng cũng có thể ở lại cùng Tiểu Hạo, cô sẽ không còn phải lo lắng thấp thỏm nữa.

Bác Viễn vừa rời đi, Diệp Huyên liền chạy tới ríu rít trò chuyện không ngừng. Cứ như vậy, cô cùng Diệp Huyên nói chuyện suốt mấy tiếng đồng hồ cho đến khi chiến hạm tới được không phận Bắc Lâm Thành.

“Tiểu Hề, sao rồi? Từ trên chiến hạm, cô có thể dò xét được tình hình bên trong thành phố không?” Bác Viễn nhìn Duy Nhược Hề, giọng không giấu được vẻ sốt ruột. Dù Thượng tướng đã khẳng định tinh thần lực của cô gái này cực kỳ cao, nhưng trong lòng ông vẫn không khỏi hoài nghi khi thấy cô còn quá trẻ.

Duy Nhược Hề nhắm mắt, khuếch tán tinh thần lực của mình ra bên ngoài, từ từ bao trùm lấy Bắc Lâm Thành. Dần dần, khung cảnh bên trong hiện lên rõ mồn một trong tâm trí cô.

“Tình hình trong Bắc Lâm Thành rất hỗn loạn, đâu đâu cũng là dấu vết tàn phá của đám sinh vật từ Mông Lãnh Tinh cầu. Trên đường phố không một bóng người.” Duy Nhược Hề báo cáo lại những gì mình thấy cho Bác Viễn.

Cô tiếp tục di chuyển tinh thần lực đi sâu hơn. “Toàn bộ người dân Bắc Lâm Thành đều đang ở trong các hầm trú ẩn, không có thương vong gì quá lớn.” Các hầm trú ẩn này được xây dựng kiên cố ở cả bốn thành phòng thủ và bốn khu dân cư, một công trình tất yếu trong thời đại loạn lạc này.

Bên trong Bắc Lâm Thành có bốn hầm trú ẩn khổng lồ, được đúc từ một loại dung dịch hỗn hợp siêu bền, có khả năng phòng thủ cực lớn. Hiện tại, cả bốn hầm đều đã chật kín người.

Bác Viễn đứng bên cạnh, lòng như lửa đốt. “Cô có thấy đám sinh vật Mông Lãnh Tinh cầu đang ở đâu không?”

Duy Nhược Hề tiếp tục mở rộng phạm vi tinh thần lực và cuối cùng cũng tìm thấy chúng. Chúng có hình dáng khá giống con người, cũng có đầu và thân mình, nhưng lại di chuyển bằng cách bò trườn trên mặt đất, dung mạo thì vô cùng xấu xí.

Hiện tại, chúng đang tập trung với số lượng cực lớn quanh các quân doanh của quân khu 9, vây chặt toàn bộ khu vực.

“Tôi thấy chúng đã bao vây toàn bộ khu vực từ quân khu 9 đến quân khu 12.” Duy Nhược Hề không rõ tình hình này nghiêm trọng đến mức nào, chỉ có thể báo cáo lại một cách trung thực.

Nghe Duy Nhược Hề nói xong, Bác Viễn chau mày. “Thông báo tình hình này đến các chiến hạm khác ngay lập tức!” Ông ra lệnh, trong lòng dấy lên một dự cảm chẳng lành.

“Duy tiểu thư, phiền cô giúp tôi kiểm tra các khu vực khác trong Bắc Lâm Thành, xem đám sinh vật Mông Lãnh Tinh cầu có phân bổ ở những vị trí khác nữa không.”

“Được.”

Duy Nhược Hề lại một lần nữa khuếch tán tinh thần lực ra toàn bộ thành phố. Cô phát hiện ra ngoài bốn quân doanh và bốn hầm trú ẩn đang bị vây chặt, những nơi khác chỉ có một số lượng nhỏ sinh vật Mông Lãnh rải rác. Cô đem tất cả thông tin này báo lại cho Bác Viễn. Nghe xong, sắc mặt ông càng thêm đăm chiêu, dường như tình hình còn phiền phức hơn ông tưởng.

“Đại tá, lát nữa chúng ta phải làm gì đây?” Duy Nhược Hề hỏi, trong lòng chỉ thầm nghĩ đến việc phải tìm được Duy Hạo.

“Tôi cần hội đàm với các thành phòng thủ khác để bàn bạc kế hoạch cụ thể.” Bác Viễn đáp, đồng thời ông cũng cần thông báo tình hình này cho Thượng tướng.

Khoảng nửa giờ sau, Bác Viễn ra lệnh cho toàn bộ binh lính rời khỏi chiến hạm. Tấn công từ trên không lúc này là bất khả thi, họ chỉ còn cách đối mặt với kẻ thù trên mặt đất.

Toàn bộ quân nhân theo Bác Viễn đổ bộ, chỉ để lại đội ngũ điều khiển và liên lạc viên trên tàu. Sau đó, Bác Viễn cho binh lính sắp xếp đội hình, chậm rãi tiến vào Bắc Lâm Thành.

Bác Viễn đưa cho Duy Nhược Hề một khẩu s.ú.n.g năng lượng, giải thích rằng nó sử dụng một loại đá năng lượng đặc biệt,威力 tương tự s.ú.n.g phóng xạ nhưng không quá ác liệt. Vũ khí thời này đã được cải tiến, không cần bóp cò mà chỉ cần nhắm vào kẻ địch và nhấn một cái nút trên thân s.ú.n.g là được. Năng lượng từ loại đá này cũng rất bền, không cần phải nạp thường xuyên.

Sau khi chỉ dẫn cặn kẽ cách sử dụng, Bác Viễn yêu cầu Duy Nhược Hề đi ngay sau mình để đảm bảo an toàn. Thực lòng, Duy Nhược Hề không muốn đi cùng họ, cô chỉ muốn nhanh chóng tìm thấy Duy Hạo. Nhưng cô hiểu mình chỉ có thể đợi đến khi vào sâu trong thành, vì các cánh quân tiếp viện đang tiến vào từ nhiều hướng khác nhau.

Vừa đi theo Bác Viễn, Duy Nhược Hề vừa liên tục dùng tinh thần lực quan sát tình hình xung quanh, cập nhật vị trí của kẻ địch cho ông. Nhờ đó, Bác Viễn có thể điều phối thông tin cho các đội quân khác một cách chính xác.

Khi đã vào sâu trong thành phố, Duy Nhược Hề ngỏ ý muốn tách ra để đi tìm Duy Hạo. Bác Viễn suy nghĩ một lát rồi đồng ý, sau đó ông liên lạc với Thượng tá Tấn Bằng, chỉ huy một cánh quân khác của quân khu 4, thông báo rằng lát nữa sẽ có một cô gái tìm đến đơn vị của họ.

Được cho phép, Duy Nhược Hề lập tức dùng tinh thần lực để xác định vị trí của Duy Hạo. Chẳng bao lâu, cô đã tìm thấy cậu. Đơn vị của Duy Hạo đang tiến vào từ phía bên trái của Bác Viễn, khoảng cách không quá xa. Tìm được mục tiêu, cô vội vàng chạy về hướng đó.

Dù cảm thấy khoảng cách không xa, nhưng Duy Nhược Hề cũng phải chạy mất nửa giờ mới gặp được Duy Hạo. May mắn là nhờ chăm chỉ luyện tập thể thuật mỗi ngày, cô không hề cảm thấy mệt.

Thượng tá Tấn Bằng đã nhận được thông báo của Bác Viễn, nên khi thấy một cô gái lạ mặt xuất hiện, ông biết ngay đây chính là người đã giúp họ do thám tình hình. Vì vậy, ông không hề ngăn cản cô tiến vào đội hình.

Đội quân này có khoảng 20.000 người, số còn lại vẫn ở trên chiến hạm. Duy Nhược Hề len lỏi một lúc rồi cũng tìm thấy bóng dáng quen thuộc của em trai.

Duy Hạo nhìn thấy chị mình thì sửng sốt tột độ. “Chị! Sao chị lại đến đây? Chẳng phải chị nói làm xong nhiệm vụ sẽ về sao? Sao còn ở lại làm gì? Chiến tranh nguy hiểm lắm, chị mau về đi!” Cậu vừa lo lắng vừa có chút tức giận, nghiêm mặt nhìn chị.

“Chị không về. Đánh xong trận này, chị sẽ về cùng em.” Duy Nhược Hề đã quyết tâm đến đây thì không có lý do gì lại quay gót bỏ đi.

Duy Hạo bất đắc dĩ nhìn chị, thở dài. “Vậy chị phải đi sát bên cạnh em, không được chạy lung tung đâu đấy.” Cậu biết tính chị mình một khi đã quyết thì không ai cản nổi, chỉ có thể để cô đi theo. Hơn nữa, cậu thừa hiểu chị mình ở lại cũng chỉ vì lo lắng cho cậu.

“Được.”

Những người lính khác đều rất ngạc nhiên khi thấy một cô gái không mặc quân phục xuất hiện trong hàng ngũ, nhưng thấy Thượng tá của họ không nói gì, họ cũng chỉ tò mò nhìn rồi thôi.

Duy Nhược Hề đi bên cạnh Duy Hạo, đồng thời liên tục dùng tinh thần lực quan sát tình hình xung quanh và báo cáo cho Tấn Bằng. Nhờ sự trợ giúp của cô, trên đường đi, họ dễ dàng tiêu diệt những nhóm sinh vật Mông Lãnh nhỏ lẻ.

Cô biết rằng họ vẫn đang ở vành đai ngoài của thành phố, những cuộc đụng độ này chỉ là khởi đầu. Trận chiến thực sự chỉ bắt đầu khi họ tiến vào trung tâm, nơi đám sinh vật Mông Lãnh tập trung đông nhất.

Rất nhanh sau đó, họ đã tiến đến gần khu vực trung tâm. Lúc này, Duy Nhược Hề mới thực sự hiểu thế nào là chiến tranh. Dù đám sinh vật kia không có vũ khí hiện đại, chỉ dùng tay và miệng để tấn công, nhưng sự hung hãn của chúng vẫn khiến rất nhiều binh lính phải bỏ mạng.

Khắp nơi là t.h.i t.h.ể của con người và của đám sinh vật Mông Lãnh. Cảm giác kinh hoàng ban đầu của Duy Nhược Hề dần chuyển thành sự chai sạn. Cô chỉ biết nắm chặt vũ khí trong tay, hướng về phía kẻ thù mà b.ắ.n phá.

Nhờ có lớp tinh thần lực bao bọc quanh cơ thể, Duy Nhược Hề không bị một chút tổn thương nào. Cô còn luôn để mắt đến Duy Hạo, sẵn sàng can thiệp nếu cậu gặp nguy hiểm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cuộc chiến giằng co suốt bốn tiếng đồng hồ mới dần đến hồi kết. Đám sinh vật Mông Lãnh bị đẩy lùi về một khu hẻo lánh của Bắc Lâm Thành, vòng vây quanh bốn quân khu cũng bị phá vỡ. Trận chiến tạm thời dừng lại.

Việc kế tiếp là dọn dẹp chiến trường, kiểm kê quân số, chăm sóc người bị thương và đóng quân nghỉ ngơi. Sau bốn giờ tập trung tinh thần ở mức độ cao, Duy Nhược Hề đã mệt mỏi rã rời. Duy Hạo còn phải đi lo cho đồng đội nên cô chỉ có thể tìm một góc ngồi xuống nghỉ.

Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép

Nhìn những t.h.i t.h.ể nằm la liệt cách đó không xa và những người lính đang rên rỉ vì vết thương, đầu óc cô trở nên trống rỗng. Cảm giác sợ hãi lúc trước giờ mới trỗi dậy. Dạ dày cô quặn lên, và tất cả những gì ăn vào buổi sáng đều bị nôn ra hết.

Đây chính là chiến tranh, tàn khốc và lạnh lùng. Nhìn những người lính đã hy sinh, lòng Duy Nhược Hề đau như cắt. Cô hiểu rằng, chừng nào còn chiến tranh, chừng đó sẽ còn c.h.ế.t chóc.

“Uống chút nước đi!” Thượng tá Tấn Bằng bước tới, đưa cho cô một bình nước.

Duy Nhược Hề ngẩng đầu nhìn ông, khẽ nói lời cảm ơn rồi nhận lấy bình nước uống một hơi. Thượng tá Tấn Bằng trạc tuổi Bác Viễn, dáng vẻ khôi ngô, trông giống một vị võ tướng chính trực.

“Chiến tranh chính là như vậy đấy. Chắc cô đã nôn hết những gì ăn sáng nay rồi phải không?” Tấn Bằng thực sự rất nể phục cô gái này. Trong trận chiến, ông đã để ý đến cô. Thủ pháp của cô rất gọn gàng, dứt khoát, khả năng khống chế tinh thần lực thì tuyệt vời, hoàn toàn không bị một chút thương tổn nào.

Thực ra, Tấn Bằng không biết rằng Duy Nhược Hề lúc đó đã hoàn toàn c.h.ế.t lặng.

“Vậy… như vậy là xong rồi sao ạ?” Duy Nhược Hề hỏi, cô không chắc trận chiến đã kết thúc hay chưa khi kẻ địch vẫn chưa bị tiêu diệt hoàn toàn.

“Vẫn chưa xong đâu,” Tấn Bằng giải thích, “trừ khi chúng ta tiêu diệt hết đám sinh vật đó hoặc buộc chúng rời khỏi Bắc Lâm Thành, nếu không thì chưa thể gọi là kết thúc. Hiện tại chỉ có thể xem như chúng ta đã giành lại được thế chủ động. Có thể sẽ phải đánh thêm vài ngày nữa, hoặc cũng có thể phải giằng co với chúng vài tháng.”

Duy Nhược Hề nghe xong thì chau mày. Hóa ra là vậy, cô còn tưởng mọi chuyện đã kết thúc rồi.

“Cô cứ nghỉ ngơi ở đây một lát đi, tôi phải qua kia hỗ trợ. Đừng lo lắng, bây giờ chúng đã bị dồn vào khu hẻo lánh, có lẽ trận chiến này sẽ sớm kết thúc thôi.”

Nói rồi Tấn Bằng cũng đi giúp chăm sóc những người bị thương. Sau mỗi trận chiến, luôn có rất nhiều thương binh cần được cứu chữa. Sau đó còn phải kiểm kê lại quân số, điều động thuốc men và chuẩn bị dịch dinh dưỡng cho mọi người. Duy Nhược Hề chỉ nghỉ một lát rồi cũng đứng dậy đi phụ giúp.

Chỉ cần không bị sinh vật Mông Lãnh cắn trúng chỗ hiểm, binh lính sẽ không tử vong. Nhưng miệng vết thương của chúng rất phiền phức, nếu không xử lý nhanh chóng sẽ dễ bị nhiễm trùng và nguy hiểm đến tính mạng.

Duy Nhược Hề nhìn những vết thương ghê rợn, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ: nguồn nước trong không gian của mình. Nước đó chắc chắn tốt hơn mấy dung dịch khử trùng này nhiều. Nghĩ vậy, cô liền vội vàng đi đến bồn nước lớn dùng để rửa vết thương. Nước này vốn phải qua mấy lần tiêu độc mới được sử dụng.

Thừa lúc không ai chú ý, Duy Nhược Hề nhanh chóng tráo nước trong bồn bằng nước từ không gian của mình. Trong không gian của cô có ba hồ nước: một hồ nuôi cua, một hồ nuôi cá, và hồ còn lại là nước tinh khiết dùng để uống.

Sau khi tráo nước xong, cô mới yên tâm quay lại giúp các thương binh rửa vết thương.

“Ồ, lạ thật, miệng vết thương không còn đau nữa.” Một người lính mà cô đang rửa vết thương cho chợt lên tiếng. Không hiểu sao, chỉ cần nước này chạm vào, cảm giác đau đớn liền dịu đi hẳn.

Duy Nhược Hề nghe vậy thì chột dạ, ho khan hai tiếng mà không dám trả lời.

Cô chỉ có thể giúp rửa vết thương và băng bó, những việc khác phức tạp hơn thì cô không làm được.

“Chị có mệt không? Hay nghỉ một chút đi?” Duy Hạo không biết đã đến bên cạnh cô từ lúc nào.

Duy Nhược Hề ngẩng đầu lên, nụ cười trên môi chợt tắt khi cô nhìn thấy cánh tay của em trai. “Tiểu Hạo, tay em bị sao thế này?” Ống tay áo của cậu đã bị xé rách, để lộ ra vết thương m.á.u thịt lẫn lộn.

Duy Hạo liếc nhìn cánh tay mình. “Không sao đâu chị, chỉ là vết thương nhỏ thôi. Bây giờ phải ưu tiên lo cho những người bị thương nặng trước đã.”

Duy Nhược Hề nghe xong liền cau mày. “Sao lại không sao được? Lại đây chị rửa cho, lỡ bị nhiễm trùng thì sao?”

Duy Hạo nghe vậy mới ngoan ngoãn đưa tay ra cho chị mình xử lý.

“Chị, nước này…?” Cậu ngạc nhiên khi thấy vết thương được rửa bằng nước này lại không hề đau rát.

“Ừ, là nước nhà mình hay uống đó.” Vì có người xung quanh, Duy Nhược Hề không dám nói là nước trong không gian, chỉ có thể nói lảng đi như vậy. Dù sao thì nước họ uống ở nhà cũng chính là nước lấy từ không gian.

Duy Hạo gật gù: “Khó trách lại thần kỳ như vậy!” Cậu thử cử động cánh tay. “Chị ơi, hình như không cần bôi thuốc cũng được! Chị xem, vết thương đỡ hơn nhiều rồi này!”

“Sao lại không cần được, phải bôi thuốc vào mới mau lành chứ.” Duy Nhược Hề vẫn cẩn thận bôi một lớp thuốc mỡ lên vết thương của Duy Hạo rồi băng bó lại cẩn thận mới yên tâm.

Xong việc của Duy Hạo, cô lại tiếp tục đi giúp đỡ những người khác.

Khoảng hai giờ sau, mọi việc mới tạm ổn định. Vết thương của các binh lính đều đã được xử lý. Bây giờ, mọi người đang lặng lẽ nghỉ ngơi, dưỡng sức.

Duy Nhược Hề và Duy Hạo cũng tìm một chỗ ngồi xuống.

“Chị, không phải trước đây chị không đồng ý cho em nhập ngũ sao?” Sau một hồi im lặng, Duy Hạo cuối cùng cũng lên tiếng.

Duy Nhược Hề cũng im lặng một lúc, rồi vỗ nhẹ lên vai em trai. “Trước kia đúng là chị không đồng ý. Tình hình bây giờ rất loạn lạc, chị không muốn em đi lính. Chị sợ… sợ sẽ mất em.” Cô hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp.

“Nhưng sau khi trải qua trận chiến vừa rồi, suy nghĩ của chị đã thay đổi rất nhiều.” Duy Nhược Hề nhận ra tư tưởng của mình đã khác. Nhìn những người lính này vì bảo vệ gia đình, người thân, bảo vệ địa cầu mà liều mạng chiến đấu, cô vô cùng cảm động. Cô hiểu ra rằng suy nghĩ trước đây của mình thật ích kỷ. Cô chỉ lo lắng cho sự an nguy của Duy Hạo mà không nhìn xa hơn.

Nhưng bây giờ, khi chứng kiến sự hy sinh của họ, cô mới biết mình đã sai. Cô đã sẵn sàng để Duy Hạo theo đuổi con đường mà cậu đã chọn. “Chị tôn trọng sự lựa chọn của em.”

“Chị, cảm ơn chị.” Duy Hạo nắm c.h.ặ.t t.a.y chị mình. Có chị gái thật tốt. Cậu nhìn Duy Nhược Hề, nở một nụ cười thật tươi.

“Thượng tá.” Kiện Minh, tổ trưởng tổ trị liệu của quân khu 4, tiến đến trước mặt Tấn Bằng đang nhắm mắt dưỡng thần và nghiêm trang chào.

Tấn Bằng mở mắt ra. “Có chuyện gì?”

“Thượng tá, tôi phát hiện một hiện tượng rất kỳ lạ.” Kiện Minh nhìn Tấn Bằng, vẻ mặt đầy phấn khích. “Tôi phát hiện các thương binh của quân khu 4 chúng ta hồi phục với tốc độ rất nhanh.”

“Hồi phục rất nhanh?” Tấn Bằng ngạc nhiên hỏi lại, chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.

“Đúng vậy thưa Thượng tá. Tôi vừa đi kiểm tra một vòng và phát hiện miệng vết thương của hầu hết các thương binh đều đã bắt đầu khép lại.” Vẻ mặt Kiện Minh vô cùng hưng phấn. Đối với một quân y, đây là một tin tức động trời, bởi vì vết thương do sinh vật Mông Lãnh gây ra vốn rất khó lành.

Vậy mà vừa rồi, anh lại kinh ngạc phát hiện các vết thương đều đang hồi phục thần kỳ. Khi hỏi han, ai cũng nói rằng sau khi được rửa bằng nước sạch, vết thương của họ không còn đau nữa, và đến bây giờ thì gần như không còn cảm giác gì.