Năm đó, Duy Nhược Hề ba tuổi, nhìn ông nội đang chơi mạt chược, nói: “Ông nội ơi, Tiểu Hạo muốn uống sữa.”
Duy Mạnh Hạnh phất tay: “Đừng làm phiền ta, mau đi tìm bác của ngươi đi. A, ù rồi, ù rồi, mau đưa tiền, trả tiền đây nào…”
Duy Nhược Hề bé nhỏ nhìn ông nội, biết rằng lúc ông đang đánh bài thì sẽ không đi đâu hết. Nhưng bé không dám đi tìm bác. Mỗi khi nhìn bé, mắt của bác đều trợn trắng lên. Có khi còn lén nhéo bé. Bé rất đau và rất sợ bác nên không dám đi tìm bác giúp đỡ.
“Ông nội, Tiểu Hạo khóc. Em đói bụng rồi nên muốn uống sữa.” Duy Nhược Hề đi về phía trước, kéo góc áo ông nội.
Bé thật sự không dám đi tìm bác. Bình thường vào giờ này, bà giúp việc đều có mặt. Duy Nhược Hề có thể nhờ bà giúp việc pha sữa cho Tiểu Hạo. Nhưng hôm nay bà giúp việc xin nghỉ, bé chỉ còn cách năn nỉ ông nội.
Duy Mạnh Hạnh đang chơi vui, nào có quản cháu trai mình uống sữa hay không. Lại thấy cháu gái ở bên cạnh làm phiền, ông liền đẩy bé ra: “Tránh ra chỗ khác! Mau đi tìm bác của ngươi, đừng có đứng đây làm phiền ta.”
Duy Nhược Hề mới ba tuổi, bị ông nội dùng sức đẩy mạnh nên bị ngã, m.ô.n.g đập xuống đất rất đau. “Ông nội, đau, hu hu…” Duy Nhược Hề chậm rãi bò dậy, xoa xoa cái m.ô.n.g nhỏ.
“Đi ra ngoài! Đừng có đứng đây khóc lóc, phiền c.h.ế.t đi được!” Duy Mạnh Hạnh hung hăng trừng mắt nhìn đứa cháu gái mới ba tuổi. “Ngươi còn đứng đây khóc, ta liền ném ngươi và Tiểu Hạo ra bên ngoài.”
Duy Nhược Hề nghe xong liền vội vàng bịt miệng, chỉ dám để nước mắt chảy chứ không phát ra tiếng nào nữa. Bé không sợ ông nội ném bé ra ngoài, bé chỉ sợ ông nội ném Tiểu Hạo ra ngoài thôi.
Duy Nhược Hề chắc chắn ông nội sẽ không quan tâm đến hai chị em. Nhưng Tiểu Hạo lại đang đói đến khóc. Bé cũng không biết phải làm sao, bé không biết cách pha sữa, mà chỗ để nước nóng lại quá cao, bé không với tới.
Xem ra chỉ có cách đi tìm bác. Nhưng bé thật sự rất sợ phải gặp bác. Có đôi khi, bé bị nhéo đến nổi lên mấy vết bầm, bé cũng không dám kể cho mẹ nghe. Vì bác nói nếu để cho người khác biết sẽ ném Tiểu Hạo ra ngoài, nên bé không dám kể cho ai.
Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép
Duy Nhược Hề đi đến phòng của bác, nhẹ nhàng gõ cửa.
“Ai đó?” Giọng Duy Lam Anh từ bên trong vọng ra.
“Bác, bác, là con, con là Tiểu Hề.” Duy Nhược Hề sợ hãi, rụt rè đứng ở cửa, không dám nói lớn tiếng.
Cửa phòng mạnh mẽ bị mở ra. Duy Lam Anh liếc nhìn Duy Nhược Hề, lạnh buốt nói: “Con nhỏ kia tìm tao làm gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Chuyện đó thì liên quan gì đến tao. Đi tìm ông nội đi. Nhìn thấy mày là tao thấy phiền rồi, mau cút đi.”
“Ông nội đang đánh bài, bảo con tìm bác giúp ạ,” Duy Nhược Hề nhỏ giọng nói.
Duy Lam Anh hừ lạnh một tiếng: “Đi lấy sữa bột đến đây, ta lấy sữa bột cho mày, sau đó tự đi mà tìm nước nóng đổ vào, đừng có đến làm phiền ta.”
Nhiều năm sau, sữa bột vẫn cần nước nóng để pha.
Duy Lam Anh cũng không quan tâm Duy Nhược Hề có lấy được nước sôi hay không, cũng không quan tâm đứa nhỏ mới ba tuổi có thể bị bỏng hay không. Tốt nhất là bị phỏng c.h.ế.t đi, Duy Lam Anh thầm nguyền rủa.
Duy Nhược Hề bé nhỏ đứng đó, do dự không biết phải làm sao. Bé không với tới bình nước sôi. Duy Nhược Hề lại ngẩng đầu nhìn bác mình một cái: “Bác, con…”
“Mày còn không mau lấy sữa bột lại đây, còn đứng đó ‘bác’ cái gì… Nhìn thật phiền.”
Duy Nhược Hề cắn môi, sau đó quay người đi lấy sữa bột và bình sữa của Tiểu Hạo đến.
“Bác, sữa bột đây ạ.” Duy Nhược Hề đưa bình sữa và sữa bột cho Duy Lam Anh. Duy Lam Anh dùng khóe mắt liếc cô bé một cái: “Chân tay chậm chạp.”
Bà ta bỏ sữa vào bình rồi trả lại cho Duy Nhược Hề: “Đừng có đến làm phiền tao nữa.” Dứt lời, bà ta liền đóng sầm cửa lại.
Duy Nhược Hề cầm bình sữa, nhìn bình nước sôi trên bàn. Bé không với tới. Nhưng ông nội và bác sẽ không giúp bé.
Duy Nhược Hề từ phòng khách kéo một cái ghế lại, sau đó đôi chân nhỏ bé leo lên ghế, vươn tay ra ôm lấy bình nước nóng, mở nắp ra chuẩn bị đổ vào bình sữa.
“Duy Nhược Hề!” Một tiếng thét kinh hãi vang lên phía sau. Duy Nhược Hề giật mình, tay không nắm chặt, bình nước trượt ra, toàn bộ nước sôi đổ lên người cô bé. Duy Nhược Hề ngã nhào từ trên ghế xuống.
Cô bé chỉ cảm thấy một trận đau đớn tột cùng ập tới: “A! Mẹ ơi! Đau, đau quá! Hu hu…” Tiếng kêu xé lòng vang lên.
Duy Lam Anh mắt lạnh nhìn Duy Nhược Hề đang ôm thân thể lăn lộn trên mặt đất, kêu thảm thiết: “Hừ, cho phỏng c.h.ế.t luôn đi. Tao kêu có một tiếng, mày hoảng cái gì.”