Nữ Phụ Tìm Cách Sống Sót

Chương 7: Nữ Phụ Tìm Cách Sống Sót



Cuối cùng, hệ thống nghiêm túc suy nghĩ , chậm rãi với , giọng đầy nặng nề: “Có lẽ chúng đoán sai ngay từ đầu. Mục tiêu thực sự của Thẩm Triệt… lẽ chính là cô.”

“Nếu thoát , cô bắt buộc bỏ thuốc cho !”

nắm chặt ly nước, căng thẳng bước đến thư phòng. Tay gõ nhẹ lên cửa, giọng chút run: “Anh, em ?”

Bên trong truyền một tiếng đáp nhẹ.

Khi bước , Thẩm Triệt khẽ phất tay, hiệu bảo gần. Anh đặt mặt một loạt hồ sơ tuyển sinh, ánh mắt sắc bén : “Lại đây xem thử. Trong những trường , em thích trường nào?”

“Đại học Cornell ngành Luật , gần trụ sở chi nhánh của ở New York.”

“Còn Đại học Nam California, em thích ? Em thích biển mà, đúng ? Anh sẽ mua cho em một căn hộ hướng biển ở đó. Anh cũng thể việc từ xa tại đó.”

“Nếu em thích các trường ở Mỹ, thì xem thử những lựa chọn ở châu Âu ?”

mím môi, trong lòng dâng lên một nỗi hoang mang khó tả.

Thẩm Triệt nhẹ giọng tiếp, giọng điệu trầm , nhưng đầy áp lực: “Đừng nghĩ là đang kiểm soát em. Những gì Lộ Triều Dịch thể cho em, đều thể cho em nhiều hơn.”

Anh chằm chằm, từng chữ như mang theo trọng lượng đè ép: “Chu Thanh Lê, đây em bảo chọn em ?”

“Lần , cho em lựa chọn.”

…Lựa chọn cái gì?!

Dù chọn kiểu gì, kết quả vẫn là nhốt trong lòng bàn tay của Thẩm Triệt!

Mẹ ơi! Cốt truyện lệch khỏi những gì và hệ thống dự đoán!

“Anh, uống nước .”

run rẩy đưa ly nước ấm cho . Thẩm Triệt chằm chằm, ánh mắt quái lạ, nhưng vẫn cầm lấy và uống một ngụm.

Chỉ một lát , sắc mặt đỏ lên, giọng trầm khàn: “Em bỏ cái gì ? Nóng quá.”

sợ đến mức chân nhũn , vội vã xua tay: “Anh! Thật sự chỉ là nước ấm thôi mà!”

Thật sự là nước ấm! Lần nghi ngờ bỏ thuốc, nên dám tự tìm đường c.h.ế.t nữa. Thế nên chỉ thể bàn bạc với hệ thống, tìm cơ hội chạy trốn.

ngay khoảnh khắc dứt lời, Thẩm Triệt đột nhiên đè xuống, thấp giọng nhạt: “Bé con đúng là lời. Chẳng bảo em bỏ thuốc ?”

Anh … và hệ thống đang lên kế hoạch chạy trốn?

ép chặt bức tường, ánh mắt của Thẩm Triệt càng lúc càng sâu tối. Anh một tay giữ eo , nhấc bổng lên, để cơ hội trượt xuống thoát .

Bị bao vây trong gian nhỏ hẹp, chỉ thể thẳng đôi mắt như vực sâu của .

“Em thấy thứ trong két sắt.”

“Lẽ em nên hiểu rõ tâm tư của .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Chu Thanh Lê, mà em vẫn rời ?”

“Hay là… nên hỏi thẳng hệ thống của em xem?”

“Anh bao nhiêu cách để chết?”

Hệ thống cảm nhận tình hình nguy cấp, gào lên trong hoảng loạn: “Chết ! Toang thật !”

Ngay đó, một tia sáng trắng chói lóa bùng lên mắt. Cảnh vật đột ngột biến đổi.

…Ánh nắng chói chang.

…Bờ cát vàng óng.

…Những trai cơ bắp cuồn cuộn.

cưỡng chế “dịch chuyển”!

14

lẩm bẩm: “Hệ thống, c.h.ế.t ?”

Hệ thống hiện thực thể, vỗ n.g.ự.c thở phào: “Mẹ ơi, suýt c.h.ế.t khiếp!”

“Vừa nhận thông báo từ trung tâm chương trình—CẢ HAI CHÚNG TA ĐỀU BỊ LẬT TẨY RỒI.”

Nó bẹp dí xuống bãi cát, mặt mày c.h.ế.t lặng: “Xong đời! Cô thất bại nhiệm vụ, thì lộ phận. Giờ , một hệ thống cao quý, chôn chân theo cô—một nữ phụ pháo hôi—mắc kẹt mãi trong thế giới !”

“Trung tâm xử phạt quá nhanh, may mà đó kịp chọn giao diện trai nhất từ kho dữ liệu!”

đột nhiên bừng tỉnh, cứng ngắc hỏi: “Vậy nghĩa là… Thẩm Triệt từ đầu là chúng g.i.ế.c ?”

“Hệ thống, chúng tiêu ?”

“Bây giờ cách nào để rời khỏi thế giới ?!”

Hệ thống nhấc đầu lên khỏi đống cát, thở dài: “Chắc là… đợi phản diện sống đến già c.h.ế.t thôi.”

Sau đó nó lật , uể oải : “ cô yên tâm, tuy chúng bây giờ nghèo rớt mùng tơi, nhưng chí ít c.h.ế.t ! Cô nghĩ mà xem, Thẩm Triệt hết tất cả những gì chúng với đây. Nếu chúng còn ở đó, chắc chắn đến xương cũng chẳng còn!”

nghiến răng nghiến lợi: “ ngay từ đầu là khả năng Thẩm Triệt thấy cuộc chuyện của chúng !”

Hệ thống bĩu môi, mặt phục: “Thì ai bảo cô yếu đuối! Đã tay , còn hết đến khác mềm lòng!”

“ hề mềm lòng! Cho dù bỏ thuốc, Thẩm Triệt cũng sẽ nhận ngay!”

Trời ạ, trung tâm chương trình kiểu gì phân cho một hệ thống ngu nhát gan thế chứ?!

Cả hai chúng đều thông minh, còn nhát chết, mà đấu Thẩm Triệt?