Nhưng đợi rượu được chuẩn bị xong, Lâm Liên lại ngồi đối diện với Giang Tư Niên.
Người đẹp tóc đen mắt đen cười đặc biệt rạng rỡ: “Vậy chúng ta bắt đầu thôi."
Giang Tư Niên: "Hả?"
Lục Kiêu bị yêu cầu nhường chỗ: "Hả?"
Anh nhỏ giọng nói: "Em muốn làm gì?"
Lâm Liên vỗ vỗ móng vuốt của anh, cho anh một ánh mắt yên tâm, nhỏ giọng nói: "Yên tâm đi, tửu lượng của em rất tốt."
Thấy Lục Kiêu muốn đổi lại, cô giữ chặt đùi anh.
Hít hà, thật săn chắc.
Lục Kiêu u ám nói: "Em sờ cái gì đấy."
Lâm Liên thu lại bàn tay có ý thức riêng của mình, nghiêm túc nói: "Tóm lại, em sẽ bảo vệ anh."
Cún con sẽ bảo vệ mèo con của mình thật tốt!
Lục Kiêu không hiểu sao cô lại có thể nói ra những lời này.
Rõ ràng là đã có người trong lòng.
Rõ ràng là có người khác thích.
Anh che mặt, hoàn toàn không thể chống cự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lúc này Lâm Liên đã nhìn về phía Giang Tư Niên, lại khôi phục vẻ mặt giả tạo hoàn hảo.
"Giang tiên sinh, không phải là sợ rồi chứ, nhìn thế nào thì cũng thấy để tôi say dễ hơn để Lục Kiêu say chứ."
Cô nói một cách mềm mại: "Tôi có ý tốt, haizz ~"
Giang Tư Niên cảm thấy đúng vậy, nhìn thế nào cũng thấy để Lâm Liên nhận thua dễ hơn.
Hắn ta vỗ ngực: “Được, đến đây!"
Nhìn thấy Lục Kiêu thật sự nghe lời người phụ nữ trước mặt, Giang Tư Niên không nhịn được cười thầm trong lòng.
Có thân phận địa vị thì đã sao, Lục thiếu gia nhà họ Lục vẫn cứ là phận làm chó l.i.ế.m cho phụ nữ thôi.
Giang Tư Niên bắt đầu nảy ra ý đồ xấu, nếu như để người phụ nữ này l.à.m t.ì.n.h nhân nhỏ, vậy chẳng phải hắn ta có thể cắm sừng Lục Kiêu sao.
Hắn ta đang nghĩ đến chuyện tốt đẹp thì thấy người đẹp cười duyên dáng: "Đến đoán đi, là lớn hay nhỏ."
"Lớn!"
Ngón tay ngọc lật bài, là nhỏ.
Lâm Liên xòe tay, nói một cách vô tội: "Xem ra lần này là tôi thắng, Giang thiếu gia, uống đi."
Giang Tư Niên thua lần đầu, chỉ cảm thấy hôm nay vận may kém.
Nhưng sau khi liên tục thua ba lần, hắn ta bắt đầu cảm thấy không đúng, kêu lên: "Cô chắc chắn đã gian lận!"