Cơ bắp cuồn cuộn đầy sức mạnh, đôi chân thon dài rắn chắc, đứng dưới ánh đèn neon, giống như một thanh hung khí vừa ra khỏi vỏ, chỉ cần đứng đó thôi đã toát lên khí thế bức người.
Anh ta cầm một thanh đao Cyberpunk, chặn đứng gã đầu đinh định khoác vai bá cổ tôi.
Bộ đồ tác chiến này tôi vô cùng quen thuộc, dù sao cũng là bảo bối tôi cất giữ!
Nhưng mà mặc loại quần áo này phải có dáng người mới đẹp, cho nên tôi vẫn luôn nghĩ xem có ngày nào dỗ được Lục Kiêu mặc vào không, không ngờ…
Chậc, với bộ xương và vóc dáng hoàn hảo này, tuyệt đối là Lục Kiêu rồi!!!
Tôi nuốt nước miếng: “Sao anh ấy lại mặc bộ này?”
Hạ Minh: “Ồ, Lục nhị thiếu nói trang phục của anh chàng đẹp trai này không phù hợp chủ đề, bảo tôi đưa một bộ, tôi tìm một hồi, đều quá nhỏ, cuối cùng thấy bộ này trong kho, hề hề, vừa khít luôn!”
Tôi hít sâu một hơi, giữ chặt vai cô ấy: “Tuy rằng cậu làm rất tốt, nhưng mà cậu thật sự làm rất tốt.”
Hạ Minh: “Cậu bị làm sao thế?”
Tôi ôm đầu, cả người bất lực: “Tốt ở chỗ người tôi thích mặc bộ đồ tôi thích, xấu ở chỗ người tôi thích đến rồi!!!”
Sao Lục Kiêu lại thật sự xuất hiện chứ a a a a a!!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi chỉ là nhớ anh ấy, không có nghĩa là tôi muốn gặp anh ấy ở đây!!!
Trời biết tôi mới chúc anh ấy ngủ ngon không lâu, lừa anh ấy là mình đã lên giường ngủ rồi.
Kết quả quay đầu lại gặp nhau ở quán bar?
Tôi có thể tưởng tượng ra Lục Kiêu sẽ cười lạnh như thế nào.
Trời ơi, đừng chơi tôi như vậy chứ!
“Hả?”
Hạ Minh nhìn anh chàng đẹp trai lai kia, kinh ngạc trợn tròn mắt.
“Khoan đã, đây là chú mèo đáng yêu cậu nói?”
“Ừ, sao vậy?”