Nữ Phụ Không Còn Mất Não Nữa

Chương 3



Nhưng Đầu Nam và Đầu Tây cách nhà đều xa ngang nhau, tôi không thể đoán chắc con bé đang ở đâu.  

 

Tôi vội hỏi bà ta: “Tiểu Nhiễm đâu rồi?!”  

 

Nhưng mẹ chồng lại nằm lỳ ra đó, nhắm mắt giả chết, cố tình chọc tức tôi, chẳng thèm trả lời.  

 

Tôi lao đến, siết chặt cổ bà ta, gằn từng chữ: “Nói! Con bé đâu rồi?!”  

 

Chị dâu đứng bên cạnh lập tức châm dầu vào lửa: “Em dâu! Em muốn g.i.ế.c mẹ chồng à?! Em thật bất hiếu quá rồi!”  

 

Mặc kệ, tôi thực sự có suy nghĩ muốn siết c.h.ế.t bà ta!  

 

“Nếu bà không nói, tôi sẽ bóp c.h.ế.t bà ngay bây giờ!”  

 

Bị tôi siết cổ đến mức mặt đỏ bừng, cuối cùng bà ta cũng chịu mở mắt. Nhưng thay vì trả lời tôi, ánh mắt bà ta lại hướng về phía con trai út của mình.  

 

“Triều à…”  

 

Giọng Lục Hải Triều trầm xuống, lạnh lẽo như băng: “Mẹ, rốt cuộc con bé ở đâu? Nếu mẹ không nói, Tiểu Lân sẽ siết cổ mẹ c.h.ế.t thật đấy!”  

 

Không ngờ đến cả con trai cũng không giúp mình, mẹ chồng tôi tức đến trợn trắng mắt.  

 

Tôi trừng thẳng vào bà ta, tay càng siết chặt hơn.  

 

“Khụ khụ… Đầu… Đầu Tây…” Bà ta rốt cuộc cũng nghẹn ngào nói ra.  

 

Nghe vậy, tôi lập tức buông tay, vùng dậy chạy thẳng ra ngoài.  

 

Trong đầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ… nếu con gái tôi gặp chuyện, tôi nhất định bắt Vương Nhị Muội đền mạng!  

 

Trên đường chạy, những dòng chữ quái lạ lại lần lượt xuất hiện, như thể đang theo sát tình tiết câu chuyện.  

 

[Nữ phụ không ngờ rằng con gái mình lại bị ba con súc sinh kia hành hạ, tra tấn đến thê thảm chứ gì?]  

 

[Lục Tiểu Nhiễm giống hệt một con búp bê rách nát, toàn thân bê bết máu, nằm vương vãi bên bờ sông…]  

 

[Số phận đã định sẵn, cô bé này sẽ BE.]  

 

[Nếu tôi là nam phụ, về sau nhất định cũng không từ thủ đoạn nào mà g.i.ế.c sạch ba con súc sinh đó!]  

 

Đọc đến đây, tim tôi như vỡ vụn.  

 

Tôi liều mạng lao đi, chạy như điên dại.  

 

Những cơn gió lạnh cắt da cắt thịt tràn vào khoang miệng, mỗi nhịp thở đều như một lưỡi d.a.o bén nhọn cứa qua cổ họng, xuyên xuống tận lồng ngực, đau rát vô cùng.  

 

Nhưng tôi tuyệt đối không dám dừng lại.  

 

Không được dừng lại!  

 

Tiểu Nhiễm, con nhất định phải chờ mẹ! Mẹ sẽ cứu con!

 

Tôi phải chạy đua với thời gian.  

 

Phải giành giật lại con bé từ tay số phận quái đản này.  

 

Tiểu Nhiễm, con nhất định phải đợi mẹ! Mẹ sẽ đến cứu con!  

 

“Tiểu Lân!”  

 

Lục Hải Triều đã đuổi kịp tôi, vươn tay giữ chặt lấy.  

 

“Để anh đi tìm, sẽ nhanh hơn.”  

 

Nói xong, anh liền lao thẳng về hướng Đầu Tây.  

 

Đúng vậy. Lục Hải Triều cao một mét tám tám, thân hình rắn rỏi, sức lực dồi dào, chân dài, tốc độ chạy ít nhất cũng phải nhanh hơn tôi ba, bốn lần.  

 

[Tôi thấy nữ phụ vừa vô dụng vừa phiền phức, nhưng dù sao cô ta cũng từng yêu nam phụ nhỉ? Đáng tiếc, cái c.h.ế.t của con gái lại khiến cô ta phát điên, ra sức hành hạ nam phụ.]  

 

[Sau khi nữ phụ dồn ép nam phụ đến bước đường cùng, cuối cùng cô ta cũng chết.]  

 

[Haiz, tác giả nhất định phải g.i.ế.c c.h.ế.t mẹ con nữ phụ, thì nam phụ mới có thể thoát khỏi gia đình bi kịch này.]  

 

[Đúng vậy, chuỗi thảm kịch gia đình này đã trở thành nỗi tiếc nuối và bóng ma trong lòng nam phụ.]  

 

Vừa chạy, tôi vừa nghiền ngẫm những dòng chữ kỳ quái này.  

 

Lẽ nào… tôi đang sống trong một quyển sách?  

 

Hoặc một bộ phim truyền hình nào đó?  

 

Nhưng nếu tôi có thể nhìn thấy những dòng bình luận này, chẳng phải nghĩa là một nhân vật trên giấy là chính tôi đã thức tỉnh ý thức rồi sao?  

 

Nếu vậy, sau khi con gái chết, kế tiếp sẽ đến lượt tôi.  

 

Nhưng tôi không quan tâm.  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Sống c.h.ế.t của tôi không quan trọng.  

 

Giờ phút này, tôi chỉ muốn cứu con gái mình.    

 

[Nếu lần này tôi có thể cứu được con bé, tôi nhất định sẽ quỳ xuống, dập đầu mười tám cái trước tất cả những ai đang gửi bình luận kia!]

 

5  

 

“Mẹ ơi!”  

 

Tôi chạy đến Đầu Tây, nhìn thấy con gái với mái tóc rối bù, cả người quấn trong chiếc áo khoác của cha.  

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy những vết cào do móng tay, đôi mắt sưng đỏ vì khóc nhiều.  

 

“Con không sao chứ? Ai đánh con?”  

 

Thấy con bé vẫn còn sống sờ sờ trước mắt, tôi rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm. Đau lòng, tôi nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt bé xíu của con.  

 

“Là Lưu Hổ, Lý Tiểu Sương và Trương Vân! Bọn chúng muốn cướp xà phòng của con, con không chịu đưa, thế là chúng đánh con, cấu véo con… Nếu cha không đến kịp, bọn chúng đã đánh c.h.ế.t con rồi!”  

 

Con bé vừa khóc vừa lao vào lòng tôi, cơ thể nhỏ nhắn vẫn không ngừng run rẩy.  

 

Tôi ôm chặt con bé vào lòng, trong n.g.ự.c tràn đầy niềm vui sướng vì lấy lại được thứ quý giá nhất, đồng thời cũng sợ hãi đến phát run.  

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

“Sẽ không đâu! Sau này mẹ nhất định sẽ bảo vệ con!”  

 

Ba tên súc sinh đó sợ Lục Hải Triều, nên đã sớm bỏ chạy không còn bóng dáng.  

 

Nhưng Lục Hải Triều nói, nhất định anh sẽ đòi lại công bằng cho con gái.  

 

Nói xong, anh nhặt lại quần áo rơi vãi, cho vào hai chiếc thùng, rồi vác đòn gánh lên.  

 

Chẳng hiểu sao tôi lại thốt lên một câu: “Giặt xong rồi hẵng về nhà đi.”  

 

Đây là phản xạ theo thói quen.  

 

Không làm xong việc, mẹ chồng sẽ không cho ăn cơm…  

 

Nghe vậy, sắc mặt Lục Hải Triều lập tức đen như đáy nồi.  

 

Thế nhưng giọng anh vẫn rất ôn hòa: “Về nhà trước đã.”  

 

Anh gánh hai thùng quần áo lên, vươn tay nắm lấy tôi.  

 

Tôi cũng nắm lấy tay con gái.  

 

Con bé ngẩng lên nhìn cha nó, khóe miệng hơi cong lên, lộ ra vẻ mặt an tâm như thể cuối cùng cũng có chỗ dựa vững chắc.  

 

Mỗi lần Lục Hải Triều về nhà, mẹ chồng sẽ đối xử với mẹ con tôi tốt hơn một chút.  

 

Vì thế, anh hoàn toàn không biết được những ngày bình thường của chúng tôi khốn khổ đến mức nào.  

 

Dọc đường về, bàn tay anh vừa rộng vừa ấm áp, thỉnh thoảng quay sang nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng đến lạ.  

 

Nhưng tôi không ngờ rằng, ngay khi vừa bước chân vào nhà, anh lập tức thay đổi sắc mặt.  

 

“Rầm!”  

 

Hai thùng quần áo bị ném thẳng xuống trước mặt mẹ chồng.

 

“Mẹ! Sao mẹ lại bắt Tiểu Nhiễm đi giặt quần áo? Con bé mới sáu tuổi thôi mà!”  

 

Lục Hải Triều nghiêm giọng chất vấn.  

 

Mẹ chồng thoáng chột dạ, lắp bắp biện minh: “Thì… thì hôm nay thôi! Nó không nghe lời, mẹ chỉ phạt nó một chút thôi.”  

 

Tôi vừa định vạch trần lời nói dối này.  

 

Nhưng Lục Hải Triều đã lên tiếng trước: “Thật sao? Lần đầu tiên nó giặt quần áo, vậy mà có thể gánh nổi hai thùng nước này à? Hai thùng quần áo này nặng đến mức có thể đè gãy lưng con bé đấy!”  

 

Mẹ chồng biết không thể che giấu nữa, bèn đổi giọng, dứt khoát làm càn: “Chỉ là một con nhỏ không đáng giá, nhà ai mà chẳng như thế? Chẳng lẽ để nó ăn không ngồi rồi à?”  

 

Sắc mặt Lục Hải Triều càng trở nên lạnh lẽo: “Ăn của mẹ sao? Hàng năm con gửi về bao nhiêu tiền, bao nhiêu tem phiếu, chẳng lẽ vẫn chưa đủ à? Mẹ, bao năm nay, có phải cứ mỗi lần con vắng nhà, mẹ đều bắt nạt vợ con con không?”  

 

Nghe vậy, mẹ chồng lập tức trợn to mắt, đập mạnh vào ngực, lớn tiếng kêu oan.  

 

“Trời đất chứng giám! Mẹ nào có phải loại người như vậy? Vợ con con đâu có ngu dốt, nếu mẹ đối xử tệ bạc với chúng nó, chẳng lẽ chúng nó không nói gì sao? Con cứ hỏi Tô Lân đi…”  

 

Tôi lạnh lùng đáp: “Đúng vậy, bà ta đánh đập, hành hạ em đến mức sống không bằng chết!”  

 

“Con xem đi! Nó…”  

 

Mẹ chồng đang định phản bác, nhưng bất chợt khựng lại.  

 

Bà ta nhìn tôi với vẻ không thể tin nổi.  

 

Có lẽ bà ta không ngờ rằng, trước nay tôi luôn giúp bà ta che giấu, vậy mà lúc này lại lật mặt phản bội.  

 


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com