Tôi là một nữ trí thức trẻ bị đưa về nông thôn.
Trước mặt mẹ chồng và chị dâu, tôi nhẫn nhịn yếu đuối, nhưng lại chẳng hề nể nang chồng mình chút nào.
Ngày chồng tôi - một vị đoàn trưởng trở về, tôi giáng cho anh một bạt tai, bỗng nhiên trên không trung xuất hiện mấy dòng chữ kỳ lạ.
[Tình cảm bao năm của nam phụ, cuối cùng cũng bị một cái tát đánh nát.]
[Nữ phụ làm tổn thương nam phụ, nhưng cùng lắm nam phụ cũng chỉ vừa rơi nước mắt vừa yêu.]
[Đây là lần cuối cùng họ gặp nhau. Thảm quá!]
[Ba năm sau, nam phụ mới biết sự thật về cái chết của vợ con. Quá đau lòng, anh ra biển làm ăn, trở thành ông trùm thương trường.]
[Nhưng rồi ông trùm cũng chỉ là công cụ của tác giả, nữ chính cứ bám dính lấy anh, dựng lên vở kịch lấy anh, dựng lên vở kịch, lãng tử quay đầu, theo đuổi lại vợ đến sấp mặt!]
[Là tam quan của tôi có vấn đề sao? Rõ ràng nữ chính là người bám riết không buông, cầu xin nam phụ chạm vào nhưng anh không hề động lòng, chỉ xem cô ta như hình bóng thay thế cho người vợ đã khuất. Thế thì có gì sai chứ?]
[Thay vì gán ghép cặp nam nữ chính điên khùng này, thà yêu thích gia đình nam phụ còn hơn.]
[Hai cha con, một người si tình, một người cuồng mẹ, thật khiến người ta rung động biết bao!]
[Tôi muốn thấy nữ phụ thức tỉnh, mạnh dạn đáp lại tình yêu của nam phụ!]
[Rồi cả nhà họ phải thật chỉnh tề, hạnh phúc viên mãn!]
[+1, có ai có thể viết một câu chuyện quân hôn ngọt ngào mà trong đó nam phụ si tình, nữ phụ đanh đá, cả hai đều chịu nói lời yêu thương, và cuối cùng cả gia đình đều HE không?]